Nàng quay đầu lại nhìn về thân ảnh màu đỏ ngồi chỗ bàn thứ nhất bên tay phải.
Nếp giữa đôi mày khẽ nhăn lại, tỏ ra hơi khó chịu.
Ngọc Diệu Liên- biểu muội của nàng, con gái ruột của cậu nàng- đại tướng quân Ngọc Vô Tắc.
Là một người mà nàng khá ghét, nhưng chỉ giữ trong lòng chứ không biểu lộ ra, vẫn tỏ ra thân thiết vì nể mặt người cậu mà nàng yêu quý.
Nếp nhăn nhanh chóng tan biến, nàng mỉm cười vui vẻ với nàng ta :
- biểu muội, làm sao ta có thể quên được muội muội tốt của ta được.
nàng ta khẽ xoay xoay nhúm tóc nhỏ trên ngón tay, kênh kiệu mỉm cười hô hố nói :
- ai nha, ta biết mà, ta chỉ nói giỡn cho vui thôi, vui mà, vui đúng không biểu tỷ ?
Nàng cố nặn nụ cười đáp trả một cái.
Tiện nhân…
…ta nể mặt cậu ta bỏ qua cho ngươi…
…đợi lúc không còn ai là chỗ dựa cho ngươi…
…đợi lúc người phạm tội tày đình không thể tha…
…đợi lúc ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ…
…ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là đụng chạm long nhan…
…cái gì gọi là sống không được chết không xong…
…
Bốn vị phi tần tuy có đôi lúc cãi nhau không hợp tính, nhưng từ lúc nhìn thấy Diệu liên khuôn mặt cả 4 nàng đều tỏ ra khá khó chịu.
Các nàng hiểu, các nàng biết thừa tiểu đình của các nàng rất ghét nàng ta và các nàng cũng