Nàng hỏi: trên đời này có thiên trường địa cửu không?
Hắn đáp: không có?
Nàng tò mò: vì sao?
Hắn trả lời: thứ đó quá mơ hồ.
Nàng lại hỏi: thế cái gì thì không mơ hồ?
Hắn mỉm cười nhìn nàng, nhào đến ôm nàng đưa mông nàng ngồi lên đùi hắn, môi nóng bỏng khẽ đưa đến lỗ tai mẫn cảm của nàng: trên đời này chỉ có đời đời kiếp kiếp, mãi mãi bên nhau thôi.
Nàng xám mặt lại, nghĩ thầm: đồ mặt dày…
…
Hắn mệt mỏi ròng rã chạy xe ngựa suốt cả ngày lẫn đêm không chút ngơi nghỉ từ Lương Đế quốc đến hoàng thành của diệp quốc, hắn để nguyên những bụi bặm dọc đường mà chạy thẳng vào hoàng cung để gặp nàng lần cuối.
Nằm trên long sàng ngày thường chói lọi nhưng bây giờ lại nhuốm màu u tối buồn bã, nàng nhìn thân ảnh bình thường luôn chỉnh chu sạch sẽ hiện tại lại trở nên vật vã.
Vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời, nàng nằm trên giường vuốt hai má hồng hào trắng nõn nà của hàn kỳ, nàng mỉm cười ôn nhu nói:
- ta xin lỗi chàng, ta vẫn là người nhu nhược, không thể cho chàng một thân phận nào cả, chàng có trách ta không?
Hắn dựa má lên đôi tay đang sờ của nàng khẽ dụi dụi, một giọt nước mắt trong suốt khẽ lăn dài trên má hắn, ôn nhu nói:
- ta trách nàng, ta hận nàng, nên nàng không không được bỏ ta đi, nàng phải ở lại bù đắp lỗi lầm cho ta, nếu nàng đi, ta cũng sẽ đi theo nàng, ta muốn dây dưa với nàng cả đời, ám muội với nàng trọn kiếp.
Nàng nhìn hắn mỉm cười hạnh phúc, nhưng hơi thở nàng rất nhanh lụi tàn, tan biến, nàng cầm tay hắn, nàng hơi thở yếu ớt nói:
- ta… xin… lỗi… hãy… để… người… đó… thay… ta… đền… bù… thiệt… hại… cho… ngươi……
Nói xong câu đó thì nàng đôi mắt nhắm lại trong thanh thản, nụ cười như được giải thoát, đôi tay thả thỏng xuống.
Hắn ngơ người nhìn nàng, mà không hề để ý đến câu nói cuối cùng đó, trong lòng lúc này chỉ còn cảnh tượng nàng nhắm mắt xua tay.
Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống trên gò má tuấn mỹ.
Hắn vô thần không nhận ra bản thân đang khóc, trong lòng hắn hiện tại chỉ còn nỗi đau mất nàng, mất đi người hắn yêu.
Nàng đã đi thật rồi, đã xa hắn rồi.
Hắn chỉ còn một mình cô độc tồn tại trên cõi đời này, không ai thương yêu, không ai dựa vào, không ai mắng hắn ngốc, không ai…không ai…
Hắn cứ thế khuôn mặt đẫm nước mắt, đôi mắt vô hồn, cứ nhắc đi nhắc lại từ ấy.
Ngày ấy lúc nàng ra đi, hoàng thành diệp quốc mưa rơi tầm tã không dứt như thương tiếc, như khóc thay cho vị quân vương tài cao học rộng, cả đời vì dân vì nước.
Hắn im lặng nhìn thân xác của nàng chôn vào hoàng lăng.
Hắn không ngăn họ lại, vì hắn biết trong cái hòm xác xa xỉ mỹ lệ ấy chỉ còn thân xác trống rỗng của nàng, còn linh hồn của nàng thì đã tan biến mất rồi…
Hắn mệt mỏi đi bộ trên lối mòn xuống hoàng lăng mặc cho thị vệ ngăn cản.
Hắn muốn tìm lại những ký ức của hắn và nàng đã trải qua- những điều đẹp đẽ còn tồn tại về nàng trên cõi đời này.
Đang suy nghĩ, đang tưởng niệm về nàng thì một cánh tay nam nhân chắc khỏe ôm chặt lấy hắn từ sau lưng.
Bất ngờ xoay người lại thì một nụ hôn nóng bỏng rơi lên đôi môi hắn, hôn nồng nhiệt, hôn ôn nhu, hôn vì tình…
Hắn mở to mắt nhìn chầm chầm khuôn mặt nam tử phóng to trước mặt.
Sau khi lấy lại tinh thần thì hắn liền đẩy người trước mặt ra, lấy tay áo chùi chùi miệng liên tục như vừa đụng chạm thứ dơ bẩn, đôi mắt không tin nhìn người trước mặt.
Hắn ghào lên:
- thiên cuồng, ngươi làm cái quái gì thế??!!
người nam nhân trước mặt nhìn hắn mỉm cười, thâm tình nói:
- ta yêu ngươi…
Hắn lắp bắp nói:
- ngươi…ngươi…
nam nhân nhào đến ôm hắn, ôn nhu nói:
- ta yêu ngươi…ta yêu ngươi…ta yêu ngươi…
người đó cứ lặp đi lặp lại câu nói đó như muốn chứng minh cho hắn thấy điều đó là sự thật.
hắn lắc đầu không tin nói :
- chẳng phải ngươi yêu song đình sao, ngươi làm thế nàng ấy sẽ rất đau lòng, với lại người ta yêu là nà…
chưa nói xong thì người đó cắn hắn một cái thật nhẹ lên tai mẫn cảm :
- người ta yêu là ngươi, trọn đời này mãi mãi là ngươi, sẽ