Và thời gian trôi qua rất nhanh đã đến sáng.
Hắc Thiên chuẩn bị đi làm như bình thường.
Còn Hạ Hy ăn sáng xong chạy vọt lên phòng tiếp tục công việc.
Đến một khoảng thời gian,rất nhanh gần đến giờ buổi đấu giá diễn ra.
Cả hai người không hẹn mà gặp tại cùng một địa điểm đó chính là khu thời trang nổi tiếng với phong cách đa dạng,trang phục rực rỡ tại đó.
Cả hai bước vào vô tình gặp phải nhau.
Hạ Hy bất ngờ đi đôi với sự ngạc nhiên khi gặp Hắc Thiên ở đây.Và anh cũng vậy không khác gì Hạ Hy.
Thấy vậy,Hạ Hy không nói không rằng đi thẳng tới,ngó lơ anh khiến anh bực bội và nói ra lời châm chọc khiến cả người cô sững sờ, tiền không nổi lùi cũng không xong.
- "Sao vậy gặp chồng tương lai không thèm ngó ngang đến mà bỏ đi như vậy sao phu nhân tương lai của tôi?" Hắc Thiên nói giọng trêu chọc
Cô tức giận quay lại mắng anh:-" N...này ai là phu nhân của anh chứ,anh ăn nói cẩn thận chứ không tôi..."
Cô chưa nói xong,Hắc Thiên lập tức vòng tay sao eo cô kéo cô sát với người của anh,cúi đầu xuống tạo một khoảng cách khá gần làm Hạ Hy mặt đỏ hửng hệt trái cà chua trông rất đáng yêu rồi nói tiếp.
- " Cô sao, định đấm tôi hay hiếp tôi?"
- " Anh...!anh bi3n thái, thật trơ trẽn mà".
Nói xong cô đẩy anh ra và đi nhanh về phía trước,khiến trong đầu cô xuất hiện hàng loạt câu hỏi.
"Anh ta không phải biết mình và anh ta có hôn ước đấy chứ? Ôi trời ạ,sao ông trời bất công thế này,anh ta lại còn dám nói ra ở nơi đông người như thế này một cách trơ trẽn như thế chứ."
"Mới biết chuyện mình là hôn thê mà anh ta đã hành động như vậy rồi,nếu như mình và anh ta cưới thật chắc anh ta ăn mình luôn quá.
Không được, dù có ra sao phải phản đối kịch liệt không thể để xảy ra chuyện này được.
quá khủng khiếp."
Anh thấy như vậy bật cười vì sự đáng yêu của cô,dường như là rung động đôi chút.
Xong cả hai người bắt đầu lựa đồ,anh lựa một bộ vest màu trắng sang trọng không kém phần thanh lịch.Còn cô chọn một đầm màu hồng phấn cúp ngực,ngắn ngang đùi nhưng phía sau có tà áo dài tới tận chân,gần giống đầm cô dâu.Cùng lúc cả hai vào thử đồ.
Anh thử xong đứng đó cho nhân viên chỉnh sửa lại chút.
Thì cô bước ra, khiến ai cũng khen ngợi không ngớt.
Kể cả Hắc Thiên, từ khi cô bước ra,mắt anh dán chặt vào người cô không rời mắt.
Cô quả thật rất đẹp,chiếc váy rất hợp với cô,chiếc váy màu hồng phấn,bó sát vào người cô,làm 3 vòng của cô chuẩn xác, tông lên nước da sáng ngời ngợi, đôi chân thon dài trắng trẻo,nhìn thôi cũng đủ khiến máu mũi tuôn rơi như mưa đổ lệ.
Khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đó 100% đều nhìn cô không rời.
Quả thật nữ thiên kim đẹp nhất Sài Thành là không sai.
Hắc Thiên anh ấy đang đắm đuối nhìn Hạ Hy thì bị đánh thức bởi cô nhân viên:
- " Chủ tịch ngài chọn cavat nào đây ạ? Chủ tịch...?"
- "Màu gì cũng được"
- "V...vâng"
Bỗng có một giọng nói chảnh chọe quanh đây khiến cho cả anh và cô chú ý đến.
- "Ô là tiểu thư Thẩm Hạ Hy đây sao?"
Cô ta là Phan Trâm Anh là con của mẹ thứ nhà Phan Thị.
Cậy quyền tiểu thư mà ra oai, thường bám chân những người có tiền tài địa vị để nâng vị thế chủ quyền trong giới tiểu thư.
Hiện tại cũng đang là nhà thiết kế thời trang.
- " Ừ"
Hạ Hy trả lời lạnh nhạt, cô đang chăm chú vào trang phục không để tâm đ ến ai,khiến Trâm Anh như tức bùng mặt, hai tay nắm chặt lại như có ý bóp ch3t đối phương.
- " Haha tôi cứ tưởng cô đang ở Pháp với Hạo Huy rồi chứ,sao lại mò về đây rồi.
Không lẽ bị người ta....!đá đấy chứ?" - Trâm Anh trả lời,ai tay chọc chọc vào nhau.
- "Hứ, Tại sao lại lôi anh ấy vào? Cô là đang ngán đòn ha?" Cô cười nhếch mép.
Nghe Hạ Hy nói vậy,cô ta run cầm cập vì thừa biết Hạ Hy có thể đánh mình chết tại đây chỉ cần đụng chạm vào Hạ Hy.
- " ờ....ừ thì tôi chỉ thắc mắc,hỏi một tí có làm sao."
cô ta thấy Hắc Thiên liền chạy lại chỗ anh và đưa tay sờ mó ngực anh:
- " Ây, anh Hắc Thiên anh còn nhớ em chứ? Em và anh đã