Sau khi tan làm, Hàn Lạc Thần lại chẳng cưỡng nổi đôi chân mình, theo vô thức mà chạy tới bệnh viện.
Anh xuất hiện bên ngoài cửa chính phòng bệnh khiến Trình Nhu thảng thốt:
“Hàn… Lạc Thần…”
Hạ Băng Tâm vẫn chăm chú gọt táo, cô nhếch môi cười nhẹ đáp lại:
“Trình Nhu, cậu đùa gì thế? Anh ta bây giờ chắc phải vui sướng lắm vì đã không còn ai cãi lại mình nữa.”
“Là thật đó…”
Theo bản năng Hạ Băng Tâm quay đầu, khi nhìn thấy Hàn Lạc Thần đứng sững sau lưng cô hốt hoảng, tất cả mọi thứ trên tay bung choèng rơi xuống đất, vô tình cô bị dao cứa vào đầu ngón tay.
“Á…á…” Hạ Băng Tâm kêu lên.
Hàn Lạc Thần hốt hoảng lao tới nắm lấy tay cô:
“Có sao không? Não cô có vấn đề à?”
Hành động ấy của anh khiến cô chết sững, mọi loại cảm giác đều tiêu biến, chỉ vô thức làm theo chỉ dẫn của anh.
Vừa lúc Lục Viễn tới, thấy bàn tay Hạ Băng Tâm chảy đầy máu me liền xuýt xoa:
“Bị làm sao thế? Nào, tôi đưa cô tới phòng băng bó lại.”
Đột nhiên Hàn Lạc Thần nắm lấy tay Lục Viễn cản lại.
“Để tôi.”
Lục Viễn hất cánh tay Hàn Lạc Thần ra:
“Nhưng tôi là bác sĩ.”
Hàn Lạc Thần vẫn cứng đầu không buông:
“Vết thương nhỏ như này không cần phiền tới bác sĩ đâu!”
Lục Viễn ra sức cãi lại:
“Xử lí không đúng cách sẽ gây hậu quả nghiêm trọng.”
Cảnh tưởng trước mắt khiến Hạ Băng Tâm ngây người một lúc.
Cô loạng choạng chống tay đứng dậy, cười nhạt:
“Tôi tự đi tìm y tá.”
Chỉ tới lúc đó cuộc cãi vã mới thực sự dừng lại.
Giây phút cô rời khỏi căn phòng chứa đầy thuốc súng kia thực sự rất thoải mái và nhẹ lòng.
Có điều cô thực sự không hiểu nổi Hàn Lạc Thần kia hôm nay ăn trúng gì mà lại tìm tới đây gây sự.
Thường ngày không đấu võ mồm cũng là hành hạ thể xác cô, vậy mà ban nãy là giả bộ quan tâm sao? Càng nghĩ càng khiến cô ớn lạnh.
Sau khi băng bó quay trở về, Hạ Băng Tâm vừa mở cửa đã bị hai người đàn ông cao lớn chắn lối:
“Sao rồi?” Giọng nói hai người đàn ông hoà làm một.
Hạ Băng Tâm liếc nhìn vết thương rồi lại lén nhìn hai người đàn ông kia, cô ngượng cười đáp:
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi! Đã xử lí xong xuôi rồi.”
Dứt lời cô chen ngang lối giữa hai người đàn ông mà đi vào trong.
Tưởng chừng mọi chuyện sẽ kết thúc nhưng cuộc cãi vã mới chỉ bắt đầu.
Hàn Lạc Thần nhìn Lục Viễn lên tiếng nói:
“Ở đây đã hết việc của cậu rồi đấy.
Đi làm việc đi.”
Lục Viễn cố chấp thẳng thắn đáp:
“Đây là bệnh nhân của tôi.
Cậu mới là người nên rời đi.”
Hạ Băng Tâm bất lực nhìn Trình Nhu, cô khẽ thở dài mấy tiếng rồi nói:
“Trình Nhu mệt rồi cần nghỉ ngơi.
Cả hai người mau đi đi.”
Hai người bọn họ chỉ có thể cùng nhau rời khỏi căn phòng ấy.
Hạ Băng Tâm ngồi bên ghế sô pha, chống hai tay trên bàn áp sát gò má, cô thở than:
“Tớ đúng thật là không sống nổi với cái tên Hàn Lạc Thần đó mà.
Chắc anh ta là khắc tinh kiếp trước của tớ.”
Trình Nhu tủm tỉm cười:
“Theo tớ thấy anh ta có quan tâm đến cậu đó chứ!”
Hạ Băng Tâm bếu môi, cười nhạt lên thành tiếng:
“Giả vờ thôi!”
Tối ngày hôm đó, Ôn Diêu tới bệnh viện túc trực cùng Hạ Băng Tâm.
Hai bọn họ ngồi cạnh nhau, dựa đầu vào vai nhau say ngủ.
Vô tình Hàn Lạc Thần nhìn thấy, lòng anh dấy lên một sự căm phẫn lớn vô cùng.
Ánh mắt anh như chứa máu nhìn Hạ Băng Tâm, hai hàm răng anh cắm chặt.
Cuối cùng thì cô cũng giống bao người phụ nữ khác, cái sự ngây thơ thuần khiết chỉ là chưng ra bên ngoài còn sự mê hoặc đàn ông mới là bản chất.
Tất cả phụ nữ trên đời này đều giống như nhau…!
Anh tức giận vùng vằng rời đi.
Anh lái xe như một kẻ điên cứ lao vun vút điên loạn.
Kính xe mở toang, làn gió thu lạnh lẽo hất thẳng vào khuôn mặt khiến anh tỉnh táo.
Mọi thứ trong anh đã trở nên hỗn loạn không cách nào phá vỡ nổi.
Đầu óc anh mụ mị chìm vào ảo tưởng và mê man hồi tưởng.
Ngày Trình Nhu xuất viện thì Hạ Băng Tâm quay trở về biệt thự Hàn gia.
Thời gian chỉ còn ba ngày nữa là đám cưới sẽ diễn ra, cô lại tất bật chuẩn bị mọi thứ.
Trong khi cô cảm thấy bầu không khí dễ thở hơn nhiều thì anh lại chưng ra bộ mặt lạnh lẽo.
Cô chẳng thể hiểu nổi tính khí nóng lạnh thất thường của anh, càng không rõ là anh thực sự rất ghét cô hay là không tới mức như cô nghĩ.
Ngày cưới chỉ có sự tham dự của anh em bạn bè thân thiết.
Khung cảnh