Sau khi kết thúc hôn lễ, Hàn Lạc Thần lạnh lùng rời đi từ lúc nào không ai hay bỏ mặc Hạ Băng Tâm ở lại với bao ê chề.
Đúng lúc cô loay hoay không biết phải làm sao thì Lục Viễn xuất hiện.
“Băng Tâm, sao thế?”
Hạ Băng Tâm quay đầu, khuôn mặt cô rầu rĩ, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ.
“Không sao.
Thật không ngờ anh lại là bạn của Lạc Thần.”
Lục Viễn cố cười để che đi sự đau đớn:
“Còn nhiều điều cô không ngờ tới lắm!”
Bất giác trên bờ môi Hạ Băng Tâm hé lên nụ cười, nụ cười có chút gượng gạo:
“Nhưng mà hôm bữa ở bệnh viện hai người diễn không tồi.”
“Cô đang châm biếm tôi đó à.”
Hạ Băng Tâm lắc đầu đáp:
“Không có.”
“Thực ra hôm đó là thật.”
Trước vẻ mặt bình thản của Lục Viễn thì Hạ Băng Tâm lại vô cùng ngạc nhiên.
“Là thật… Tại sao?”
“Vì cô…” Nhưng khi nhìn thấy sự lúng túng của Hạ Băng Tâm thì Lục Viễn đành cười vu vơ nói tiếp: “Đùa cô đấy! Thực ra tôi và Hàn Lạc Thần đúng là bạn thân nhưng để ở bên cạnh anh ta tới tận bây giờ thì tôi luôn phải tìm cớ để chọc anh ta nổi giận.
Chỉ cần anh ta nổi giận thì nhất định sẽ không rời xa tôi được.”
Hạ Băng Tâm bật cười hỏi ngược:
“Tại sao?”
“Vì anh ta háu thắng.” Lục Viễn cười gượng “Tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu!” Hạ Băng Tâm lắc đầu từ chối.
Lời từ chối khiến Lục Viễn có chút chạnh lòng nhưng anh ta làm gì có tư cách để phản bác lại.
Chỉ có thể lùi về sau nhìn theo bóng lưng cô cho đến lúc khuất hẳn.
Nhưng anh ta lại không hề hay biết phía sau lưng mình đang có một người phụ nữ âm thầm dõi theo.
Trình Nhu vẫn đứng đó kiên nhẫn chờ đợi, đợi tới lúc anh hoàn thành xong mọi việc mới bước tới mở lời chào hỏi.
“Bác sĩ Lục, xin chào.”
“Xin chào.”
“Tôi có thể mời anh ly cà phê được không? Chỉ là tôi muốn cảm ơn anh vì lần trước đã cứu mạng.”
Lục Viễn cười nhẹ:
“Như thế thì không cần đâu, cứu người là trách nhiệm của tôi mà.”
Suốt cả đêm hôm đó Hàn Lạc Thần không hề quay trở về nhà.
Một mình Hạ Băng Tâm ngồi lặng lẽ trong căn phòng tối tăm nghĩ ngợi.
Dù sao cũng chỉ là kết hôn trên danh nghĩa thì cô lấy tư cách gì để trách anh.
Vốn dĩ ngay từ lần đầu gặp mặt cả hai đã không hề ưa gì nhau, thì đêm nay anh lạnh lùng hờ hững cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Cô ngồi sạp trên mặt sàn, gục đầu bên giường ngủ quên lúc nào cũng chẳng hay.
Chỉ tới khi thoang thoảng nghe thấy tiếng mở cửa phòng mới khiến cô bừng tỉnh.
Tay dụi dụi khoé mắt thức tỉnh bản thân, cô rón rén bước tới đứng đối diện Hàn Lạc Thần.
“Anh đi đâu suốt cả đêm không về thế?”
Hàn Lạc Thần liếc mắt nhìn cô, cái nhìn đầy khinh thường và rẻ rúm:
“Cô nghĩ mình là vợ của tôi thật sao?”
Hạ Băng Tâm hơi luống cuống đáp lại:
“Dù sao chúng ta cũng đã kết hôn rồi mà.”
Mép môi Hàn Lạc Thần cong lên, thái độ anh dửng dưng khiến cô thật sự đau lòng.
“Cô nghĩ chỉ một hôn lễ là có thể chính thức làm vợ tôi sao?”
“Tôi…”
Cô rất muốn nói nhưng cổ họng ứ nghẹn thốt không thành lời.
Trái tim cô bị bóp nghẹn, những giọt nước mắt ê chề cứ tuôn rơi, cô không cách nào khống chế nổi cảm xúc của bản thân.
Ánh mắt anh nhìn cô vẫn không thay đổi, càng lúc càng dữ tợn hơn.
Cô như con thú nhỏ đứng trước miệng hổ lớn.
Anh thậm chí không một chút xót xa mà điên cuồng lao mình về phía cô, đẩy cô ngã lăn trên giường.
Bàn tay anh bóp chặt đôi vai gầy run rẩy của cô khiến cô không cách nào kháng cự lại nổi.
Ánh mắt bất lực cô nhìn anh, sâu trong đáy mắt người đàn ông hung tợn ấy là sự giận dữ và điên cuồng.
“Cái loại đàn bà lăng loạn trắc nết như cô không xứng làm vợ tôi.
Chỉ xứng làm nơi trút cơn thèm khát của tôi thôi! Cô đã mất bao công sức quyến rũ thì tôi sẽ cho cô chút thoả mãn.”
Anh sà người sát gần cô, đôi môi chẹn chặt lấy làn môi yếu mềm của cô, cô càng cố ngọ nguậy thoát ra anh càng dùng sức giữ lại.
Anh điên cuồng