Đêm tối thẫm.
Trong căn phòng tổng thống của một khách sạn xa hoa, Lưu Họa Y đang dựa người trên gối mềm, ngồi trên giường, tay nâng ly rượu vang đỏ sẫm.
Cô đã ngà ngà say, mà Cẩm Mai mãi vẫn chưa thấy về.
“Cẩm Mai đáng ghét, bảo đi một lát sẽ quay lại sao vẫn chưa về? Sẽ biết tay mình cho mà xem.”
Nói xong Lưu Họa Y nhấp một ngụm rượu vang, cô đi dép mềm ra tắt đèn phòng, rồi trở lại giường, đầu đã hơi nhưng nhức, cô muốn ngủ một chút.
Bỏ ly rượu lên đầu giường, Lưu Họa Y nhảy lên giường, ôm chăn gối mềm mại, bắt đầu lơ mơ chìm vào giấc ngủ.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng “cạch”, kèm theo đó là tiếng bước chân đến gần.
Nghe tiếng động, Họa Y tỉnh ngủ, giọng nói hơi ngái ngủ như tiếng mèo kêu.
“Cẩm Mai đáng ghét, cuối cùng cũng chịu về rồi…”
Cô vừa ngẩng đầu dậy vừa nói, nhưng lúc này mặc dù đèn điện đã tắt, chỉ còn ánh sáng lờ mờ bên ngoài hắt qua cửa kính trong suốt, nhưng cô vẫn nhận ra dáng người cao lớn đang bước đến gần không phải Huỳnh Cẩm Mai.
Là đàn ông!
Trái tim Họa Y giật thót, cô ngồi bật dậy, kêu lên.
“Ai?”
Người đàn ông không đáp lời, đôi chân dài chỉ vài bước đã đến trước mặt cô, đè cô xuống giường.
Lưu Họa Y run bắn, ra sức giãy giụa, cô kêu lên.
“Anh là ai? Mau buông tôi ra?”
“Ngoan, đừng phá!”
Họa Y càng hoảng sợ hơn, cô gắng sức giãy khỏi người đàn ông.
Nhưng anh ta dùng một tay tóm lấy hai tay cô, đặt lên đỉnh đầu, cô chỉ có thể dùng chân đạp loạn lên.
“Đã nói đừng phá mà!” giọng nói trầm khàn, từ tính của người đàn ông vang lên bên tai.
Anh ta dùng chân đè chặt chân Họa Y.
Cô chỉ có thể kêu lên.
“Buông tôi ra! Mau buông tôi ra!”
Nhưng căn phòng này cách âm quá tốt, dù cô có gào rách họng thì phía bên ngoài cũng không thể nghe thấy.
Người đàn ông cúi đầu, hôn nghiến lên môi cô.
Bàn tay kia cũng bắt đầu ngao du trên từng tấc da thịt cô.
Cả người Họa Y vặn vẹo khó chịu, cô ưm ưm những tiếng vô nghĩa trong cổ họng.
“Ồ, muốn câu dẫn tôi à?”
Vừa nói, người đàn ông vừa mạnh mẽ tiến vào.
Cảm giác đau đớn như cơ thể bị xé làm đôi khiến Họa Y rơi nước mắt.
Cô đau đớn nấc lên, nhưng tiếng khóc của cô rơi vào màn đêm tĩnh lặng, bặt vô âm tín, không ai hay biết.
Rất lâu, rất lâu sau, người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại.
Cả người Lưu Họa Y mềm nhũn, đôi chân hơi run rẩy, cô muốn chống tay ngồi dậy.
Người đàn ông kia thấy cô nghiêng người thì quay qua, đôi mắt ánh lên trong đêm tối, giọng đàn ông trầm khàn lại vang lên.
“Muốn nữa?”
“Đừng chạm vào tôi!” Họa Y hét lên, dùng sức vùng ra khỏi bàn tay anh ta.
“Mèo nhỏ ghê gớm quá nhỉ.”
Anh ta vươn người, hôn lên môi cô.
Họa Y dùng sức cắn mạnh lên môi anh ta, sau đó thuận thế đẩy anh ta ngã xuống giường.
Người đàn ông bị bất ngờ không kịp phòng bị nên lăn hai vòng, kêu lên đau đớn.
Họa Y vơ vội váy áo