“Bà làm gì được tôi chứ?” Lưu Họa Y mặc kệ bà ta, đi lên lầu.
“Đúng là tao không làm gì được mày, nhưng còn anh mày đang điều trị bên Mỹ, mày muốn nó chết sớm thì cứ việc không đồng ý?”
Lưu Họa Y quay phắt người, cô nhìn chằm chằm Ngọc Anh.
“Bà định làm gì anh tôi?”
Anh trai Lưu Họa Y là Lưu Hạo Dương, là một cảnh sát, lập rất nhiều chiến công, cũng vô cùng dũng cảm.
Nhưng trong một lần làm nhiệm vũ anh bị tổ chức xã hội đen hãm hại, trở thành người thực vật.
Ngọc Anh giấu anh cô ở một bệnh viện nào đó bên Mỹ.
Bà ta lời ngon tiếng ngọt với cha cô rằng bên đó trình độ bác sĩ và cơ sở vật chất đều tốt, sẽ giúp anh cô mau hồi phục hơn.
Vì vậy cha cô cũng không quản chuyện đó.
Không ngờ bây giờ bà ta dám đem tính mạng anh cô ra ép buộc cô.
Ngọc Anh biết Lưu Hạo Dương vô cùng quan trọng đối với Họa Y, vì vậy mới không từ thủ đoạn mà dùng anh để uy hiếp cô.
“Tại sao không gả Lưu Gia Kỳ, cô ta lớn tuổi hơn tôi, cũng chưa kết hôn.
Tại sao lại nhất quyết phải là tôi?”
“Hừ, mày tưởng tao muốn thế à, nhưng bên đó chỉ đích danh Lưu Họa Y mày, không muốn cũng không được.
Tao nói cho mày biết, nếu mày không đồng ý thì tình hình anh mày chuyển biến thế nào tao không đảm bảo đâu.”
Lưu Họa Y tức đến nghiến răng, cô muốn nói gì đó nhưng lại kìm lại.
Ngọc Anh tham lam độc ác, cô không phải không biết, nếu lần này không được như ý, không biết bà ta còn dám làm ra loại chuyện gì nữa.
“Được rồi, tôi đồng ý.”
Ngọc Anh thấy cô đồng ý dễ dàng như thế thì lập tức thả lỏng cơ mặt, vui vẻ như hoa.
Bà ta cười tươi, đuôi mắt lộ rõ nếp nhăn.
“Sớm biết điều như vậy có phải tốt không, tôi không phải nhọc lòng, anh cô cũng không phải chịu khổ.
Lưu Họa Y nhìn vẻ đắc ý của bà ta, trong lòng càng thêm tức giận, cô không nói một lời, quay người bước lên lầu.
Lần này Ngọc Anh cũng không thèm ngăn cản, bà ta đã đạt được mục đích của mình rồi, vì vậy cũng hí hửng trở về phòng riêng.
Lưu Họa Y chán nản nằm xuống giường, ngày hôm nay quả thực đã xảy ra quá nhiều chuyện, giống như một giấc mơ vậy, chính cô giờ phút này vẫn cảm thấy những chuyện xảy ra với mình quả thật quá mơ hồ, không chân thực chút nào.
Cứ như vậy, Lưu Họa Y nặng nề chìm vào giấc ngủ lúc nào không rõ.
***
Người đàn ông cao lớn đứng bên cửa sổ bằng kính trong suốt kéo dài đến sát đất.
Khuôn mặt người đàn ông đẹp như tạc, vóc dáng cao lớn, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt sâu nhìn vào một khoảng phía bên ngoài.
Rồi hắnh xoay người, rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
Chất rượu đỏ sẫm, sóng sánh trong ly thủy tinh, ánh sáng bên ngoài chiếu vào càng làm chất rượu thượng hạng ánh lên thứ màu sắc vô cùng đẹp mắt.
“Thiếu gia, đã bắt được người hôm qua bỏ thuốc vào rượu của ngài.”
Lâm Thành Nhân quay đầu nhìn, khuôn mặt đẹp như tạc thoáng qua một tia tàn độc.
Lâm Thành Nhân tiến sát đến người đàn ông đang bị trói quỳ trên đất.
“Tổng tài… tôi biết lỗi rồi, xin hãy tha cho tôi…” Người đàn ông vừa cầu xin vừa liên tục đập đầu xuống đất xin lỗi.
Lâm Thành Nhân tiến tới, một tay nâng ly rượu vang, một tay túm tóc người đàn ông kia, ép hắn ngẩng đầu nhìn mình, rồi gằn giọng nói.
“Nói, là ai sai mày bỏ thuốc vào rượu của tao?”
Nhìn ánh mắt hung dữ của Lâm Thành Nhân, người đàn ông kia sợ đến mức toàn thân run rẩy, ngã ngồi trên đất.
“Là… Là chủ tịch tập đoàn Phương Đông.”
Lâm Thành Nhân mím môi, gật đầu, anh đổ ly rượu vang lên đầu người đàn ông.
“Thật làm mất hứng uống rượu.
San bằng tập đoàn Phương Đông cho tôi, dám bỏ thuốc tôi à, lá gan cũng thật lớn.”
Lâm Thành Nhân vứt ly thủy tinh xuống sàn, chiếc ly trong suốt rơi xuống đất, vỡ choang một tiếng, khiến người đàn ông đang quỳ rạp, khuôn mặt đầy rượu kia sợ đến mức run bần bật, có cảm giác như chiếc ly đó chính là số mệnh của mình.
Lâm Thành Nhân xoay người, phẩy tay.
“Đưa người đi, xử lý cho sạch sẽ.”
“Vâng.”
“Tổng tài… xin hãy tha cho tôi, xin hãy tha cho tôi…”
“Thật ồn ào.” Lâm Thành Nhân tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Thuộc hạ phía dưới lập tức lôi người kia đi, tiếng ồn ào cũng dứt.
“À, điều tra cho tôi người phụ nữ tối hôm qua là ai.”
“Vâng, một thuộc hạ khác vừa lau dọn đống thủy tinh vỡ xong nghe thấy lời Lâm Thành Nhân liền cúi người, vâng lệnh rồi rời đi.
Lâm Thành Nhân đi đến quầy bar, lấy một chiếc ly khác rồi rót rượu vào.
Đột nhiên nhớ đến xúc cảm của cô gái tối hôm qua mang lại.
Thật tuyệt! Thật khiến người ta lưu luyến không rời.
Lâm Thành Nhân xoay người, phòng tổng thống rộng lớn đã được dọn sạch, hắn định xoay bước rời đi thì phát hiện dưới đất có một sợi dây chuyền.
Hắn khom người, nhặt sợi dây chuyền lên.
Có lẽ người dọn phòng thay chăn ga nên làm rơi sợi dây xuống chân giường.
Đây có phải dây chuyền của cô gái tối hôm qua?
Đúng là chúng ta rất có duyên đấy!
Lâm Thành Nhân ngắm nhìn sợi dây chuyền, mỉm cười rồi nắm nó trong tay, hắn rời khỏi phòng.
Vừa đến công ty, hắn còn chưa bước vào tòa nhà đã nhìn thấy Phương Hiếu Nam, bạn thân của hắn đang đứng cà lơ phất phơ phía trước quầy lễ tân, trêu ghẹo nhân viên lễ tân xinh đẹp.
Không biết tên bạn kia nói gì mà cô gái nhỏ đửng trong quầy lễ tân hai má đỏ hồng, e thẹn cúi đầu.
Lâm Thành Nhân đi tới, đấm vào vai bạn mình một cái.
“Cậu muốn chết hả mà dám trêu đùa nhân viên của tôi?”
“Ồ, Thành Nhân, cậu đến rồi à, tôi đợi cậu nãy giờ.”
Nói rồi hai người cùng đi thang máy dành riêng cho lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, lên tầng cao nhất.
Vừa bước vào phòng, Phương Hiếu Nam đã đưa cho Lâm Thành Nhân một tập tài liệu.
“Thành Nhân, đây là bản hợp đồng mà tiểu thư nhà họ Lưu đã ký tên, tôi giải quyết cho cậu rồi đấy.”
“Cảm ơn cậu.”
Lâm Thành Nhân vừa nói vừa liếc nhìn tài liệu, sau đó ném lên bàn.
“Sẽ từ từ cho cô nếm mùi đau khổ.” Lâm Thành Nhân híp mắt, chậm rãi nói.
“Cậu dự định thế nào hả? Phương Hiếu Nam tò mò hỏi.
“Dĩ nhiên sẽ cho cô ta sống không bằng chết rồi.
Ai bảo mẹ cô ta lăng loàn trắc nết như