Em không muốn ở lại bên cạnh Lâm Thành Nhân nữa...Anh...!
Lưu Họa Y đích không cầm được nước mắt rơi xuống, từ nhỏ đã được anh Lưu Tử Đằng nâng niu trong bàn tay như báu vật, dưới sự che chở của anh, cô chưa hề bị một chút tổn thương cùng uất ức nào!
Nhưng từ sau khi anh trở thành người thực
vật...!
Nếu như anh sống tốt, cô cũng không bị Lâm Thành Nhân làm nhục như vậy...!
Càng suy nghĩ, tim cô sẽ theo từng đợt hô hấp mà đau thắt, trước mắt thoáng hiện ra những hình ảnh mờ nhạt, tất cả đều là hình bóng của Lưu Tử Đằng!
Nước mắt làm ướt nửa bên gối, Lưu Họa Y mang khóc đến sưng đỏ hai mắt, mệt mỏi ngủ thiếp đi...!
Sáng hôm sau.
Lâm Thành Nhân ngồi trên sofa trong phòng khách, vuốt ve sợi dây chuyền trong tay, động tác dịu dàng giống như đối xử với tình nhân.
Lần trước sai Thiên Cơ theo đầu mối Phan Hùng Cường cung cấp đi thăm dò, cho đến bây giờ vẫn không có tra ra tin tức gì.
Lâm Thành Nhân có chút phiền não.
Một người sống SỜ SỜ không thể biến mất vô tăm vô tích?
Nhưng lâu như vậy, vẫn không có tin tức của cô, rốt cuộc cô trốn ở nơi nào?
Xoa xoa huyệt thái dương, Lâm Thành Nhân cảm thấy có chút nhức đầu.
Lúc nào cũng có đàn bà muốn leo lên giường hắn, hắn cũng không phải người dị ứng phụ nữ, nhưng hết lần này tới lần khác hẳn chỉ nhớ như in người đàn bà đã trải qua đêm tuyệt vời đó cùng hăn.
Muốn Lâm Thành Nhân nói ra cô rốt cuộc có điểm nào tốt, hắn cũng không nói ra được, nhưng hắn muốn tìm được cô, trói buộc cô vào bên cạnh mình, để hiểu chuyện xảy ra đêm đó một cách rõ ràng!
Nghĩ đến buổi tối tuyệt vời đó, khóe môi Lâm Thành Nhân nhếch lên một nụ cười, nhưng mà đúng lúc giương mắt lên, liền thấy Lưu Họa Y từ trên lầu đi xuống.
Lâm Thành Nhân nhất thời nhíu mày, cô gái này mặc một bộ áo đầm màu xanh thẫm, cột tóc đuôi ngựa, ánh mắt sưng húp, xem ra tối hôm qua cô khóc rất lâu!
Chỉ bất quá, cặp mắt sưng húp không chỉ không ảnh hưởng sắc đẹp của cô,