Sau khi thử váy cưới xong, Lưu Họay đi thơ thẩn không mục đích, cô lấy điện thoại, ấn một dãy số.
"Alô, Cần Mai à?".
"Họa Y sao giọng cậu lại uể oải vậy? Cậu xảy ra chuyện gì à?" Trong điện thoại Huỳnh Cẩn Mai lo lắng hỏi.
"À, không sao tớ chỉ là hơi đói.
Cậu bây giờ có thời gian không đi ra ăn cơm với tớ đi!"
"Được, ở đâu?".
"Tớ nhắn tin gởi địa điểm cho cậu!".
"Vậy tớ lập tức tới ngay!".
Cúp điện thoại, Lưu Họa Y gửi tin nhắn báo cho cô địa điểm ăn cơm, chẳng bao lâu Huỳnh Cần Mai liền chạy tới.
Hai người ngồi trong một nhà hàng Pháp trang trí hết sức tinh tế, chính giữa nhà hàng còn có một người ngồi trước một chiếc dương cầm màu trắng đàn bản nhạc du dương.
Huỳnh Cẩn Mai ưu nhã cắt bò bít tết, đôi môi nhỏ nhắn nhỏ nhẹ nhai.
"Tối hôm qua Lâm Thành Nhân không có làm gì cậu chứ ? Lúc hắn mang cậu đi dáng vẻ thật dữ
tợn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy!"
Lưu Họa, nhếch mép, cúi đầu xuống nhẹ giọng nói: "Không có, hắn chỉ thấy tớ uống nhiều rồi, sau đó đưa tớ về nhà thôi."
Nói đến phần sau thanh âm càng ngày càng nhỏ, Lưu Họa” nghĩ tuyệt đối không thể để cho Cẩn Mai biết chuyện xảy ra tối hôm qua, nếu không Cần Mai nhất định sẽ lo lắng cho cô.
"À, nhưng sắc mặt hắn hung dữ như vậy để làm gì, suýt hù chết tớ!" Huỳnh Cẩn Mai vừa nói vừa ôm ngực, làm ra dáng vẻ sắp bị dọa chết đến nơi.
Lưu Họa Y thấy Huỳnh Cần Mai ra vẻ khoa trương như vậy liền bật cười, "Hắn chính xác là băng Sơn ngàn năm, rất lãnh khốc có điều vẫn là người tốt."
Thời điểm Lưu Họa nói ra lời này, trong lòng cũng suýt nôn ra.
Ai tốt! Lâm Thành Nhân căn bản là tên biến thái! Tên háo sắc! Bạo lực điên cuồng mới đúng! Bất quá nghĩ thì nghĩ, Lưu Họa Y đích trên mặt vẫn là bày ra một nụ cười.
Dẫu sao, cô không muốn để cho Cẩn Mai biết Lâm Thành Nhân làm những chuyện kia với cô.
"Vậy à." Huỳnh Cần Mai uống một hớp, ánh mắt có hơi lóe lên.
Lâm Thành Nhân là chủ tịch tập đoàn Đế
1
Quốc, là chàng trai vàng trong làng độc thân
Nghe hắn ở trên thương trường nổi danh lòng dạ ác độc, tác phong cứng rắn, bất quá bên người hắn đến nay hoàn toàn không có một người đàn bà nào.
Dĩ nhiên, đàn bà muốn ngã nhào vào lòng hắn không phải là ít.
Huỳnh Cẩn Mai ngẩng đầu nhìn Lưu Họa Y, đáy lòng âm thầm khinh thường, thật sự nói dáng người Lưu Họa, cũng không phải đặc biệt đẹp, cảm giác cô cho người ta giống như là thiếu nữ hàng xóm vậy, trong con người vẫn thiếu đi một chút phong tình thành thục.
Huỳnh Cẩn Mai nhìn lại mình một chút, bộ ngực phổng phao trêu người, eo thon như rắn nước, còn có một gương mặt đủ để mê hoặc trăm nghìn đàn ông.
Cô cảm thấy mình tuyệt đối không thua kém Lưu Họa Y! Nhưng tại sao Lâm Thành Nhân lại lựa chọn Lựu Họa Y?
Huỳnh Cẩn Mai trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không cam lòng!
"Họa Y, cậu thật muốn kết hôn cùng Lâm Thành Nhân sao?"
Lưu Họa Y cười khổ, "Tớ cũng không muốn.
Nhưng tớ không còn cách nào, vì anh trai, tớ nhất định phải gả cho hắn! Chỉ có gả cho hắn, anh ấy mới có thể được chữa trị tốt hơn ở Mỹ."
Có khi nào cô lại không muốn gả cho một người mình yêu cùng cũng yêu mình chứ, sau đó hạnh phúc bình yên sống qua một đời.
Nhưng là...!Thực tế không cho phép cô có cuộc sống như thế.
Lưu Họa” không hề cam lòng, cũng cảm thấy chới với, cũng oán trời trách người, nhưng vừa nghĩ tới gả cho Lâm Thành Nhân có thể làm cho anh trai ở Mỹ được chữa trị tốt, cô cảm thấy hết thảy đều đáng giá!
Anh trai từ nhỏ đã bảo vệ cô, yêu thương cô, người khiến cô cảm thấy kiêu ngạo cùng sùng bái, cũng chính là động lực của cô!
Lưu Tử Đằng đã từng là người huy hoàng biết bao, cười lên có thể làm cho mặt trời cũng phải ảm đạm, tựa như mọi ánh sáng thế giới đều vây quanh anh mà chói chang!
Anh trai là cảnh sát hình sự quốc tế, đã từng rạng rỡ như vậy, hô phong hoán vũ dưới một người trên vạn người, , toàn bộ thành phố này, có ai không cho nề mặt mũi anh trai cô.
Anh đã từng là người nói một câu, là có thể làm cho cả thành phố này run rẩy sợ hãi, nhưng bây giờ chỉ có thể nhắm hai mắt nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Nghĩ đến dáng vẻ hiên ngang lúc anh