Mấy ngày nay Lưu Họa Y đều giam mình trong phòng, ngày ba bữa xuống nhà ăn cơm, còn lại không hề đi đâu.
Cô cũng sắp quên hoàn toàn việc đi tìm sợi dây chuyền!
Lưu Họa” mấy ngày nay hết sức thoải mái, vì không phải gặp Lâm Thành Nhân, cũng không có ai tới quấy rầy cô, ngược lại có một việc làm cô khó hiểu.
Ngày mai là kết hôn, cũng không nghe ai nói chuyện liên quan tới hôn lễ, Nhà họ Lâm không có bất kỳ động tĩnh gì, nhà cô cũng không ai nói câu nào.
Lưu Họay có chút nghi ngờ, chẳng lẽ cô có thể không lấy chồng?
Nếu là cô có thể không lấy chồng, Ngọc Anh còn không xông lên phòng chế giễu cô sao.
Lưu Họay nằm ở trên giường nhìn trần nhà trầm tư một hồi.Aiiii, bỏ đi, chẳng cần suy nghĩ làm gì.Ai biết Lâm Thành Nhân lại đang mưu đồ quỷ quái gì? Cứ lặng yên ngủ một giấc, chuyện ngày mai cứ để ngày mai rồi hãy nói!
Vào lúc Lưu Họa, ngủ thật say, cô không thể
ngờ, một cơn ác mộng sắp ập xuống tấn công cô.
Cũng sắp bắt đầu vào mùa đông, so với thường ngày trời tối sớm hơn rất nhiều.
Màn đêm buông xuống, trời đêm đen sẫm.
mang đến cho người một thứ cảm giác an tỉnh thần bí.
Mà đối với một số người mà nói, sinh hoạt ban đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Phan Hùng Cường bao hết quầy bar "Hoang Da" nổi tiếng nhất thành phố này, để chúc mừng đêm độc thân cuối cùng của Lâm Thành Nhân.
Vốn Lâm Thành Nhân là không muốn đi, cuối cùng vẫn không chống lại nổi ba tấc lưỡi dẻo quẹo của Phan Hùng Cường, đành gật đầu đồng ý, cùng đi chung.
Đối với hắn mà nói, kết hôn haychưa kết hôn cũng không khác nhau chút nào, người đàn bà Lưu Họa, ở trong lòng hắn bất quá là công cụ báo thù của hắn, hắn sẽ không quan tâm đến bất kỳ cảm thụ nào của cô.
Lâm Thành Nhân ngồi trên ghế sofa, mắt lạnh lùng nhìn Phan Hùng Cường, ở đây không có đàn bà hầu rượu.
Thiên Cơ bưng ly rượu đi tới ngồi bên cạnh hắn.
"Thiếu gia, ngày mai là hôn lễ của cậu, chúng ta thật sự không cần cử hành hôn lễ sao?"
Lâm Thành Nhân nhếch nhếch khóe miệng, mỉm cười lộ ra dáng vẻ lãnh đạm tà ác mị hoặc chúng sinh, lạnh lùng nhổ ra ba chữ: "Cô ta không xứng."
"Bên nhà họ Lưu kia giải thích thế nào?"
"Giải thích?" Lâm Thành Nhân cười lạnh một tiếng, "Cô ta có thể bước vào Nhà họ Lâm là phúc của bọn họ.
Mọi thứ họ chỉ có thể làm theo sắp xếp của tôi! Tôi không cần giải thích với bất kỳ người nào!"
"Bất quá tôi nghĩ, nếu tôi không lập gia đình, chỉ cần tôi muốn, người nhà họ Lưu cũng sẽ ngoan ngoãn đem Lưu Họay đưa lên tận giường!"
Con người đen sâu thẳm dưới ánh đèn tỏa ra hào quang xán lạn chói mắt, khóe môi trên gương mặt anh tuấn khẽ nhếch lên, dáng vẻ lười biếng tà ác lặng lẽ lộ ra.
Thiên Cơ không hỏi thêm nữa, gật đầu.
Thiên Cơ cũng đã gặp Lưu Họa Y, lần đầu tiên hắn thấy cô liền bị cô hấp dẫn, đôi mắt trong veo không lẫn dù chỉ một chút tạp chất khiến hắn rất lâu không thể quên được, hắn không hiểu được, tại sao thiếu gia phải đem chuyện đời trước trút lên người cô gái này, trên thực tế cô căn bản không làm sai bất cứ chuyện gì.
Trong lòng Thiên Cơ cảm thấy không đáng thay cho Lưu Họay, nhưng là hắn cũng sẽ không vì Lưu Họa Y mà làm trái lời Lâm Thành Nhân.
Điều duy nhất hắn có thể làm chính là lặng lẽ thay cô gái này cầu nguyện trong lòng.
Sáng hôm sau, đồng hồ điểm mười một giờ, Lưu Họa Y bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Xoa đôi mắt buồn ngủ còn chưa tỉnh táo, cô nhăn nhó đầu tóc rối bời đi ra mở cửa phòng.
Định thần nhìn lại, thiếu chút nữa bị hù chết! Nhà sao lại nhiều người mặc quần áo đen như vậy!
Lưu Họay lập tức tỉnh hồn, nhìn Ngọc Anh hỏi: " Ngọc Anh, có chuyện gì xảy ra...!?"
Không đợi Ngọc Anh mở miệng nói, người áo đen dẫn đầu nhìn Lưu Họa Y dáng vẻ ăn mặc không chỉnh tề khẽ nhíu mày, tiến lên một bước nói: "Cô Họa , phiền cô thay quần áo xong xuống nhà cùng đi với chúng tôi!"
"Đi đâu?" Lưu Họa Y trợn to hai tròng mắt, mặt mịt mù không hiểu.
"Nhà họ Lâm.
Tôi hy vọng cô không quên hôm nay cô phải kết hôn cùng thiếu gia."
Lưu Họa Y sửng sốt, lập tức phản ứng, "Chỉ như vậy? Xe hoa đâu?"
Người áo đen dẫn đầu mặt không cảm giác, lạnh lùng nói: "Thiếu gia có nói không tổ chức