Ngọc Vân nhanh chống được đưa vào bệnh viện phụ sản lớn nhất thành phố S.
Trong khi Ngọc Vân phải chiến đấu với sinh tử trong phòng sanh thì hắn ở bên ngoài cũng đang vật lộn với lý trí.
Trái tim hắn thật sự rất đau, nhưng lý trí mách bảo hắn phải tỉnh táo, giờ phút này chỉ có mình hắn là người thân duy nhất của cô, hắn tự nhủ bản thân mình phải kiên cường, vì bây giờ Ngọc Vân đang rất cần hắn.
Đôi tay hắn run rẩy, ánh mắt u buồn nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng lại với vẻ mặt bi thương. Hắn chẳng biết làm gì lúc này ngoại trừ âm thầm cầu nguyện cho mẹ con Ngọc Vân được bình an vô sự, vượt qua cửa ải này.
Đột nhiên một giọng nói ở phía sau truyền tới:
“Cho hỏi, anh là gì của sản phụ ở trong đó.”
Một cô y tá với giọng nói nhỏ nhẹ lên tiếng, hắn quay mặt lại nhìn rồi trả lời:
“Tôi là chồng của cô ấy.”
Tiếng "chồng" này nói ra sao mà dễ quá, con làm thì hắn tự nghĩ đã làm được gì cho vợ mình, ánh mắt hắn thoáng buồn, vẫn chưa - hắn chỉ toàn làm cho cô buồn, hắn đã gián tiếp hại cô ra nông nổi như này, nếu vợ hắn có mệnh hệ nào chắc hắn cũng không có động lực nào để sống tiếp trên đời này nữa.
“Vậy phiền anh ghi đầy đủ thông tin cá nhân của vợ mình vào đây rồi kí tên xác nhận bên dưới.”
Cô ý tá, đưa cho hắn một bản cam kết, hắn cầm lấy tờ giấy, lướt mắt nhìn một lượt, nội dung của nó khiến sống mũi hắn cay cay, mắt nhoà đẫm lệ.
Hắn cầm lấy cây bút từ trên tay cô y tá, tay còn lại cầm tờ giấy, hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, rồi để tờ giấy trên đùi mình, đôi tay cầm bút cứ chần chừ, muốn ký rồi lại thôi, nước mắt của hắn cứ thi nhau rơi xuống trên tờ giấy. Rồi hắn tay run mà đặt bút xuống ký liền một mạch.
Cô y tá cầm lấy tờ giấy trên tay hắn. Rồi lên tiếng trấn an tinh thần:
“Anh yên tâm đi, bác sĩ ở đây rất giỏi, vợ của anh sẽ không sao đâu.”
Nhìn thấy người đàn ông, tâm can đau đớn, lệ đã ướt từng giọt rơi xuống, ánh mắt vô hồn, bộ dạng vô cùng chật vật rất đáng thương. Cô y tá không nhịn được lên tiếng, thanh âm có chút nghẹn ngào:
“Vợ anh sẽ không sao đâu, đừng lo lắng quá.”
Cô y tá vỗ nhẹ bã vai hắn, như phần nào an ủi hắn, rồi cô âm thầm quay đi.
Một lát sau, Lâm Di hay tin Thiên Phong đang ở trong bệnh viện, cô cũng lập tức chạy đến.
“Thiên Phong! Anh đi đâu vậy hả? Có biết em tìm anh như muốn lật tung thành phố này lên không hả.”
Lâm Di hớt hải chạy đến, cô cũng không quên oán trách hắn.
“Có chuyện gì sao?”
Thấy hắn không trả lời, mà cứ thẫn thờ nhìn vào cửa phòng, Lâm Di trong lòng có chút bất an.
“Ngọc Vân! Đang ở trong đó. Không biết sống chết như thế nào nữa.”
Hắn chỉ tay về phía cửa phòng, giọng nói khàn khàn, âm thanh nghẹn ngào.
Trong giây phút này, Lâm Di cảm thấy hắn tỉnh táo lạ thường, không giống với người suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng, chỉ biết tự giam mình vào một thế giới của sự u uất và bi ai, chỉ biết khóc lóc, trong đầu chỉ có mỗi câu "bà xã ơi, về với anh đi".
Lâm Di mừng cho hắn, bây giờ trông đầu của hắn chắc chỉ có duy nhất vợ của mình, nhưng là một tâm tình và một