Hai đứa nhóc nằm viện 3 tháng mới được cho về.
Bản thân Ngọc Vân thì được về sớm một chút.
Ba tháng, con thì nằm viện mẹ thì được về nhà, mẹ con mỗi người một nẻo làm Ngọc Vân lo lắng, bất an tâm tình cũng trở nên kích động.
Vậy là Thiên Phong xin cho cô ở lại bệnh viện luôn và mỗi ngày anh đều đến thăm Ngọc Vân và con.
Được gần con tâm tình của Ngọc Vân cho cũng trở nên cởi mở hơn.
Cũng trong suốt thời gian ấy anh chăm sóc cô rất cẩn thận từ những việc nhỏ nhặt nhất như đánh răng, rửa mặt, hay là đi vệ sinh anh cũng nằng nặc đòi theo, làm Ngọc Vân phát ngại, nhưng biết làm sao được, mọi chuyện hãy cứ để nó diễn ra theo tự nhiên đi.
Cũng trong suốt 3 tháng qua Lâm Di và ba chồng cô ngày nào cũng ghé thăm, làm Ngọc Vân cảm kích tận đáy lòng, cũng thầm biết ơn hai người.
Ngày xuất viện về đến nhà, Ngọc Vân thật sự choáng ngợp bởi không gian xung quanh biệt thự, từ ngoài ngõ ra đến sau vườn đâu đâu cũng có cúc hoạ mi nở rộ.
Ngoại trừ lối mòn đi vào biệt thự, còn lại đều là cúc hoạ mi trắng, vàng, cộng thêm cô,Thiên Phong, ngôi biệt thự, và chiếc xe hơi, góp phần tạo nên một quang cảnh tuyệt đẹp, Ngọc Vân cứ tưởng tượng mình đang đứng trong một bức tranh thủy mặc, cô nhắm mắt ngước mặt lên trời hưởng thụ ánh nắng vào buổi sáng.
Thiên Phong với hai nách hai con, hai bé ngủ say sưa trong vòng tay ấm áp của bố. Mặc dù sanh thiếu tháng nhưng hai bé đều khỏe mạnh và rất ngoan.
Ra đón cô và Thiên Phong chính là dì Trương, gặp lại cô chủ nhỏ, dì Trương vui mừng khôn xiết, cuối cùng sau tất cả bà cũng nhìn thấy cô chủ cùng hai đứa trẻ hiện hữu trong ngôi nhà này.
Đi theo sau dì Trương là hai vú nuôi, thấy Thiên Phong bước đến họ nhanh chân cẩn thận đỡ lấy hai đứa trẻ từ trong vòng tay của Thiên Phong.
Bước vào nhà, mọi thứ dường như khác xa những gì Ngọc Vân từng biết. Từ cái bàn cái ghế,... tất cả những gì liên quan đến quá khứ đều được thay mới toàn bộ.
Trong khi, dì Trương và hai người vú nuôi bận rộn chăm lo cho hai đứa nhỏ, thì Thiên Phong đã kéo Ngọc Vân lên lầu.
Vừa vào phòng thì hắn đã ôm chầm lấy Ngọc Vân hôn ngấu nghiến như chưa từng được hôn, hắn bế ngang người Ngọc Vân lên trong sự bất ngờ của cô, không kịp phản kháng thì thân người của cô đã nằm gọn gàng dưới thân thể cường tráng của hắn.
Gương mặt điển trai như được gọt dũa, ngũ quan sắc sảo như một tuyệt tác hoàn mĩ của tạo hóa, quả thật trong hoàn cảnh mặt đối mặt như thế này, Ngọc Vân hay bất kỳ cô gái nào khác cũng khó lòng mà kiềm chế trước một người đàn ông có dáng dấp tuấn tú, bản thân tỏa ra khí chất mà rất ít người có được, đã nhiều năm rồi bây giờ cũng là mẹ của hai đứa nhỏ mà cô vẫn không thể không say đắm trước gương mặt điển trai này.
Hắn bây giờ so với hơn một tháng trước đã khác xa một trời một vực, gương mặt hốc hác, râu ria bờm xờm giờ đã trở nên góc cạnh rõ ràng ngũ quan nghiêm nghị, đôi mắt đen sâu thẳm yên tĩnh như mặt hồ mùa thu, khí chất cao ngạo nhưng không kém phần lạnh lùng đã trở về, có phải hay chăng sự thay đổi này đều bắt nguồn từ Ngọc Vân, có lẽ cô chính là khắc tinh của đời hắn, là vì sao sáng nhất trong lòng hắn, và cũng là thiên