Chương 1592
“Trời ạ, như thế này là hào phóng quá rồi đấy!”
Những người ở nhóm phù dâu chưa bao giờ thấy số tiền lớn như vậy, ở đây có nhiều phù dâu như vậy mà mỗi người đều được cho tám mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, số tiền này quá xa xỉ!
Nhưng mà sinh nhật của Quan Triều Viễn là ngày bao nhiêu?
Mặt Tô Lam tối sầm lại, người đàn ông này lúc nào cũng thích dùng tiền để làm việc.
“Sếp Quan, sinh nhật của anh là ngày bao nhiêu?”
Ngoài cửa vang lên tiếng nói ngông cuồng của Quan Triều Viễn: “Mở cửa ra thì tôi sẽ nói cho mọi người biết.”
“Sếp Quan, vậy anh phải giữ lời đấy nhé! Đừng để chúng tôi mở cửa ra rồi thì lại lật lọng không nói cho chúng tôi biết!” Tất cả các phù dâu đều cảm thấy động lòng.
Đây là tám mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ đấy, không phải là món tiền nhỏ đâu!
Sếp Quan ra tay xa xỉ như vậy rồi thì các cô cũng phải mở cửa ra chứ.
“Yên tâm đi, Sếp Quan mà đã nói rồi thì chắc chắn sẽ giữ lời.” Ngoài cửa vang lên giọng nói của ai đó.
Tô Lam thở dài: “Mấy cô gái này, ai đã nói là dù nghèo nhưng không được hèn, tuyệt đối sẽ không khuất phục trước quyền thế vậy? Giờ mới có tám mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ đã mở cửa rồi.”
“Chị Tô Lam, Sếp Quan đã bỏ hết vốn liếng ra rồi, chúng em mà còn làm khó anh ấy nữa thì cũng ngại.” Hùng Cẩm Cẩm vội vàng giải thích.
Cửa mở, Quan Triều Viễn và các phù rể ùa vào như ong vỡ tổ.
“Mau tìm giày cưới!” Nhóm phù dâu lại bắt đầu ồn ào: “Nếu không tìm được giày thì phải đưa thêm tiền lì xì đấy!”
Quan Triều Viễn ho khan một tiếng, sau đó đẩy Mục Nhiễm Tranh lên: “Giao cho cháu đấy.”
Mục Nhiễm Tranh sờ cằm, nở một nụ cười xấu xa, nhìn một vòng khắp phòng, cuối cùng anh ta dừng mắt ở trên người Bạch Mục – người đang cầm túi.
Bạch Mục phát hiện ra Mục Nhiễm Tranh đang nhìn mình thì giật mình, sau đó quay mặt đi chỗ khác.
“Ngay trong túi của cô ấy, mau cướp lấy!”
Mục Nhiễm Tranh chỉ một ngón tay về phía đó, nhóm phù rể lập tức vây Bạch Mục lại. Mà bình thường Bạch Mục cũng là một cô gái khá thật thà, lần này thấy vậy cô ta cũng đành phải đưa giày ra.
“Còn một chiếc nữa. Dù mọi người có tìm được một chiếc rồi thì tôi cũng dám chắc là mọi người sẽ không thấy được chiếc còn lại đâu.” Hùng Cẩm Cẩm ra vẻ như đã đoán trước được chuyện này.
Mục Nhiễm Tranh đi dạo quanh phòng một vòng, sau đó nhìn về phía Tô Lam.
“Chú, chiếc giày còn lại này chú tự lấy đi, chắc chắn là trên người Tô Lam, nếu không phải là ở dưới váy thì là buộc vào đùi.”
Vẻ mặt của các phù dâu có vẻ hơi bất ngờ, các cô đã phải nghĩ vắt óc mới ra được chỗ để giấu giày, thế mà Mục Nhiễm Tranh lại có thể đoán ra được nhanh như vậy.
Quan Triều Viễn xốc váy của Tô Lam lên thì không thấy, cuối cùng mới phát hiện ra là chiếc giày cưới còn lại được buộc lên đùi cô.
Vậy là tìm được giày cưới rồi.
Quan Triều Viễn bế Tô Lam lên xe hoa trong tiếng hò reo của mọi người xen lẫn tiếng pháo cưới, sau đó anh đích thân đi giày cưới lên cho cô.
Đoàn xe dài đằng đẵng đi về phía khách sạn, chuẩn bị chính thức cử hành hôn lễ.
Tô Lam đã tỉ mỉ lựa chọn đồ đạc và thương lượng với Quan Triều Viễn để cùng nhau trang trí nơi tổ chức hôn lễ.
Chương 1593
Nơi này cực kỳ lãng mạn, những cánh hoa anh đào bay khắp nơi như đang dẫn lối mọi người đến với một thế giới giả tưởng, xung quanh có rất nhiều màn hình lớn, trên màn hình là ảnh cưới của hai người.
Ảnh cưới của hai người rất đặc biệt, tất cả đều là các vai diễn mà trước kia Tô Lam từng diễn, sau đó Quan Triều Viễn đã thay đồ đôi với các vai diễn của Tô Lam rồi quay video, hoặc chụp ảnh lại với Tô Lam.
Một nửa giới giải trí và một nửa giới kinh doanh đã đến tham gia hôn lễ này, đây đúng là một đám cưới thế kỷ.
Có thể là vì hai người đã yêu nhau lâu rồi, nên buổi hôn lễ không được cử hành theo quy trình bình thường, mà đã thêm một mục nữa gọi là tỏ tình.
Đầu tiên, microphone được đưa cho Tô Lam.
Mấy ngày nay, Tô Lam luôn cảm thấy khá vui vẻ, dù sao thì cô cũng đã dặn MC ngay từ đầu là đừng làm gì quá xúc động, cô không muốn lễ cưới duy nhất của đời mình lại ngập tràn nước mắt.
“Chồng, em nhớ là em đã từng viết một bức thư tỏ tình với anh, khi đó em đã viết rất lâu, nhưng đến cuối cùng thì trên bức thư tỏ tình ấy lại chỉ có mỗi một câu, đó là em yêu anh. Mấy hôm trước MC của ngày hôm nay đã bảo em là hãy nghĩ mấy câu thoại để bày tỏ tình cảm với anh, nhưng em lại không thể nghĩ ra nổi. Vậy nên, hôm nay em chỉ chuẩn bị một câu duy nhất để nói với anh.”
Lúc này, những người ngồi dưới đài cũng đã chuẩn bị xong khăn tay rồi.
Làm gì có hôn lễ nào mà không có nước mắt chứ?
Chắc chắn là những lời cô sắp nói sẽ rất cảm động, chắc hẳn sẽ khiến cho mọi người phải rơi nước mắt.
Hơn nữa, trước kia Tô Lam từng trả lời phỏng vấn rằng cuộc tình của cô và Quan Triều Viễn không hề dễ dàng chút nào, hai người đã từng trải qua chuyện sống chết với nhau.
Tất cả mọi người đều nín thở, đợi Tô Lam lên tiếng.
Tô Lam hít sâu một hơi: “Chồng ơi, chúng ta sinh thêm một đứa con gái đi.”
Ha ha ha.
Tất cả mọi người đều cười phá lên!
Ngay cả Quan Triều Viễn cũng không nhịn được mà bật cười.
Cô gái này đúng là không bao giờ chịu làm theo lẽ thường, cô lại còn xin Quan Triều Viễn sinh thêm một đứa con gái.
MC cũng bật cười: “Sếp Quan, Mợ Quan của chúng ta hỏi anh có đồng ý sinh thêm cô con gái không kìa. Anh thấy thế nào?”
MC đưa microphone đến bên miệng Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn ấp úng không nói nên lời.
Anh không có ý định sinh con, hai người họ đã có Tam Tam, rồi có cả Tiểu Thất – con trai của Tô Nhược Vân rồi. Chắc chắn là hai người cũng sắp công bố Tiểu Thất cho mọi người biết rồi.
Huống chi, lần trước anh đã phải chứng kiến Tô Lam hôn mê ba tháng trời, sao anh nỡ để cho Tô Lam sinh thêm con nữa chứ.
“Có phải là Sếp Quan đang cảm thấy rất áp lực không?” MC vội vàng lên tiếng trêu chọc anh.
Những người ở dưới cũng bắt đầu ồn ào.
Quan Triều Viễn nhìn chăm chú vào kẻ đầu sỏ chuyện này – Tô Lam, cô biết rõ là anh không muốn sinh thêm con, vậy mà còn đứng đây hỏi câu đó nữa.
Chương 1594
Cô muốn anh trả lời thế nào đây?
Tô Lam cố ý làm vậy, cô muốn Quan Triều Viễn đồng ý với cô trước mặt tất cả mọi người, như vậy thì sau này anh sẽ không đổi ý nữa.
“Tối nay anh sẽ trả lời câu hỏi này của em sau.”
Quan Triều Viễn nháy mắt với Tô Lam.
Những người tham gia lễ cưới lại cười phá lên, vậy là ý của anh đã rất rõ ràng rồi, tôi nay hai người sẽ làm việc lớn.
Tô Lam vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng, cô không ngờ là Quan Triều Viễn sẽ lảng tránh vấn đề này như vậy.
“Được rồi, bây giờ đến lượt Sếp Quan bày tỏ tình cảm của mình.”
Quan Triều Viễn nhận lấy microphone, anh không thích những nơi thế này cho lắm, nếu không vì Tô Lam thì có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ xuất hiện công khai trước mặt mọi người thế này.
“Lam Lam, hôm nay anh cũng chưa chuẩn bị tốt lời thoại, nhưng anh đã chuẩn bị quà cho em.”
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh một quán bar: Quán bar Tình Thư.
Tô Lam nhớ rõ nơi này, đây chính là nơi mà hai người gặp nhau lần đầu.
“Đây là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu, anh đã mua cả quán bar này rồi. Món quà thứ hai…”
Trên màn hình lại xuất hiện hình ảnh của một cửa hàng, tên nó là: Hoa Ly Mộ Nở.
“Hôm nay cũng là ngày cửa hàng này khai trương, đây là một cửa hàng nối liền với một làng nhỏ trên núi tích hợp với khu giải trí, ăn uống và nghỉ ngơi, chúng ta có thể lên đó để nghỉ ngơi bất kỳ lúc nào.”
“Còn có cả món quà thứ ba nữa, đây là quỹ từ thiện Hoa Ly Mộ Nở mà anh đã mở ra. Anh biết em là cô gái lương thiện, thích làm những việc thiện, sau này quỹ ngân sách này sẽ giúp em hỗ trợ cho những người mà em muốn.”
Những người tham gia hôn lễ bên dưới đều sửng sốt mất vài giây, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Quan Triều Viễn là người giàu nhất cả nước, vậy mà món quà anh tặng không phải là biệt thư hay du thuyền xa hoa, cũng chẳng phải là kim cương châu báu, mà là một ngôi làng để nghỉ ngơi và một quỹ từ thiện.
Ngôi làng trên núi cần tu sửa thường xuyên, quỹ từ thiện cũng cần được vận hành, những điều này đủ để thấy rằng Quan Triều Viễn là một người kiên trì đến mức nào.
Tô Lam rơm rớm nước mắt, cô không ngờ là Quan Triều Viễn lại âm thầm chuẩn bị những thứ này cho mình.
“Anh vẫn còn phần quà cuối cùng muốn tặng em nữa.”
Tiếng vỗ tay của mọi người ngừng lại, không biết là món quà cuối cùng này sẽ quý trọng đến nhường nào.
Chương 1595
Tô Lam cố gắng hít sâu một hơi, sợ rằng trái tim yếu ớt của mình sẽ không chịu đựng nổi nữa.
Quan Triều Viễn cẩn thận nâng tay của Tô Lam lên.
Anh đặt tay Tô Lam lên ngực mình.
Tất cả mọi người đều không hiểu là đang xảy ra chuyện gì.
“Phần quà sinh nhật còn lại chính là trái tim anh, anh sẽ yêu em suốt đời suốt kiếp bằng trái tim này, sẽ bảo vệ em thật chu toàn suốt đời suốt kiếp.”
Thoáng chốc, Tô Lam đã bật khóc, cô nhào vào lòng Quan Triều Viễn.
Vốn dĩ cô đã không muốn khóc rồi, nhưng cuối cùng thì vẫn không kiềm lòng được.
Tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa dứt.
Giản Ngọc đứng bên cạnh cũng cười: “Thằng nhóc này, cũng biết nói mấy lời sến súa đấy chứ.”
Như vậy là phần lễ cưới đã kết thúc, chuyển sang phần tiệc cưới.
Bởi vì ở đây có rất nhiều khách mời nên Quan Triều Viễn và Tô Lam đã đi từng bàn để mời rượu.
Lúc này thì dàn phù rể đã phát huy tác dụng của họ, cả nhóm thay nhau uống rượu hộ Quan Triều Viễn, Tô Lam thì đỡ hơn, dù sao thì cô cũng là cô dâu, không ai làm khó cổ cả.
Sau khi bận rộn cả một ngày trời, đến khi về nhà thì đã mười hai giờ đêm rồi, vốn dĩ Mục Nhiễm Tranh còn định dẫn một nhóm người đến phá đêm động phòng.
Nào ngờ lại bị Quan Triều Viễn cằn nhằn một tràng, cuối cùng Mục Nhiễm Tranh không dám làm bừa nữa.
Phòng ngủ của hai người cũng đã được trang trí lại, hoa hồng màu đỏ trải dưới đất từ cửa phòng đến tận giường, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi.
Tô Lam cởi giày cao gót, xoa chân.
“Mệt mỏi quá, em không muốn kết hôn thêm lần nào nữa!”
Mà Quan Triều Viễn thì lại như không hề xảy ra chuyện gì, anh mở cửa ra, sau đó ngó ra bên ngoài nhìn gì đó.
“Anh đang làm gì thế? Lại đây xoa chân cho em.” Tô Lam cảm thấy hôm nay Quan Triều Viễn cứ là lạ.
“Em ngủ trước đi, anh còn có việc!” Nói xong, Quan Triều Viễn liền đi ra cửa.
Tô Lam mở to mắt nhìn Quan Triều Viễn rời đi. Đêm động phòng hoa chúc, đáng ra anh phải vội vàng xông lên giường chứ? Sao lại để cô dâu lại mà bỏ chạy một mình như vậy?
Một người giúp việc cầm một chiếc khay đến, trên khay có để một cốc nước ấm.
Quan Triều Viễn ho khan một hơi, người giúp việc vội vàng dừng bước: “Ông chủ Quan.”
“Đây là nước cho anh Giản à?”
“Vâng ạ, anh Giản uống quá chén bảo tôi đi lấy thuốc giải rượu và rót một cốc nước ấm mang lên ạ.”
Quan Triều Viễn cầm cốc nước lên, lấy một túi thuốc gì đó trong túi ra, đổ vào cốc nước rồi khuấy lên một lúc.
Người giúp việc giật mình nhìn Quan Triều Viễn: “Ông chủ Quan, chuyện này…”
“Đừng có nhiều lời, đến phòng của anh ấy thì cứ thế để cốc nước ở đó rồi đi ra ngoài, không cần phải nói gì cả.”
Quan Triều Viễn đã ra lệnh như vậy rồi thì làm gì còn người giúp việc nào dám cãi lời, người kia chỉ đành phải gật đầu, rồi cầm cốc nước đến phòng Giản Ngọc.
Chương 1596
Quan Triều Viễn vui vẻ nhướn mày, sau đó đi gõ cửa phòng Lý Như Kiều.
Hôm nay Lý Như Kiều cũng rất mệt mỏi, cô ta là phù dâu, phải đi giày cao gót cả ngày trời, bây giờ chỉ cảm thấy chân mình như sắp gãy đến nơi rồi.
“Cô nhóc, cơ hội đến rồi.”
“Hả?” Lý Như Kiều đang chuẩn bị đi ngủ.
“Tôi nói là cơ hội của cô đến rồi, tôi bảo cô chờ cơ hội còn gì? Bây giờ là cơ hội tốt nhất đấy.” Quan Triều Viễn nháy mắt với cô ta.
Lý Như Kiều vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Anh ấy uống hơi quá chén, vừa nãy tôi bỏ thuốc vào cốc của anh ấy rồi, tối nay chắc cô sẽ phải vất vả một chút.”
“Như vậy có ổn không? Nói thật là tôi đã từng làm vậy rồi, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, anh ấy bị bỏ thuốc nhưng vẫn đẩy tôi ra.” Lý Như Kiều cảm thấy hơi chán nản, bị một người đàn ông uống trúng thuốc đẩy ra, chứng tỏ là cô ta đã rất kém cỏi.
“Khả năng tự chủ mạnh thế, phải biết là tôi đã đổ gấp đôi lượng thuốc cho anh ấy rồi! Nhưng mà tôi đoán là thuốc này sẽ rất mạnh, cộng thêm việc anh ấy đang say nữa, cô yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì đâu!”
Lý Như Kiều vẫn cảm thấy không yên tâm lắm: “Nhưng mà dù chúng tôi có quan hệ với nhau thật thì đại ca có chịu chấp nhận tôi không?”
Càng ngày, lòng tin của Lý Như Kiều lại càng trở nên mong manh hơn.
“Vẫn còn có tôi nữa mà. Tôi nay cô cứ làm như những gì tôi bảo đi, ngày mai cứ giao cho tôi. Cô phải tin tôi, tôi đã đồng ý với cô thì sẽ làm được, không tin thì cô hỏi Lam Lam đi.”
Lý Như Kiều khẽ gật đầu.
Đúng lúc cô ta chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì Quan Triều Viễn lại gọi lại: “Cô đợi đã, thay bộ này đi.”
Quan Triều Viễn đưa cho Lý Như Kiều một chiếc váy, đây là một bộ váy ngủ nhìn rất gợi cảm, anh lấy của Tô Lam.
“Chắc không vừa lắm đâu, nhưng cô mặc tạm đi, mấy hôm nay tôi bận chuẩn bị lễ cưới nên cũng quên mất việc chuẩn bị cái này.”
Lý Như Kiều thay váy, sau đó cẩn thận đi về phía phòng của Giản Ngọc.
Quan Triều Viễn cũng rón rén đến cửa phòng của Giản Ngọc rồi áp tai vào cửa.
Xem ra tối hôm nay sẽ có trò hay để xem rồi.
Tô Lam ngồi một mình trong phòng ngủ, đợi mãi không thấy Quan Triều Viễn quay về.
Rốt cuộc thì anh đang làm gì mà cứ lén lút vậy?
Tô Lam xuống giường, đi tìm khắp nơi, cuối cùng phát hiện ra Quan Triều Viễn đang ghé tai vào cửa phòng Giản Ngọc.
“Anh làm gì trước cửa phòng anh cả vậy?”
Quan Triều Viễn hoảng sợ, vội vàng che miệng Tô Lam lại, sau đó kéo cô bỏ chạy.
“Thả em ra, anh làm gì mà cứ lén lút thế!” Tô Lam cố giãy ra khỏi tay của Quan Triều Viễn.
“Tối nay anh vừa làm một việc rất quan trọng.” Quan Triều Viễn tự giơ ngón cái với chính mình.
“Chuyện quan trọng gì?”
Quan Triều Viễn ghé sát vào tai Tô Lam, kể lại mọi chuyện cho cô nghe.
Tô Lam nghe thấy Quan Triều Viễn kể lại như vậy thì bị dọa sợ!”
Chương 1597
“Anh cả uống nhiều như vậy rồi mà anh còn cho anh ấy uống thuốc.”
“Đó lại còn là thuốc cực mạnh đấy!” Quan Triều Viễn đắc chí.
“Anh không sợ sẽ chết người à! Anh có phải là em ruột của anh ấy không vậy?”
“Không sao đâu, anh ấy khỏe lắm, không có vấn đề gì cả. Lần này nếu chuyện của anh ấy thành công thì sẽ không còn ai yêu thầm em nữa!”
Quan Triều Viễn sờ cằm Tô Lam, đây mới chính là mục đích thật sự của anh.
“Chồng à, dưa hái xanh không ngọt đâu, nếu miễn cưỡng ép hai người họ xảy ra quan hệ với nhau như vậy không ổn lắm đâu.”
“Có gì mà không ổn. Anh ấy nói rằng hai chúng ta vừa gặp nhau đã lên giường rồi còn gì? Sau này tình cảm giữa hai chúng ta cũng đã tiến triển rất tốt, cái này người ta gọi là tiền trảm hậu tấu đấy.”
Quan Triều Viễn khoác vai Tô Lam, về lại phòng ngủ.
“Hai chuyện này không giống nhau! Quan hệ giữa anh cả và cô Lý khác anh và em!”
“Đều là đàn ông và phụ nữ cả mà. Có gì khác nhau chứ? Nào làm chuyện quan trọng đi nào.” Quan Triều Viễn bế Tô Lam lên giường.
“Anh lại không đứng đắn rồi!”
“Vừa nãy em ra ngoài tìm anh cũng là vì chuyện này mà.”
“Em ra ngoài tìm anh không phải vì… Đêm tân hôn anh không quay về thì tất nhiên là em phải ra tìm anh rồi.”
“Đúng đấy, đêm tân hôn em ra tìm anh là để làm việc còn gì?”
“Em…”
Tô Lam bỗng nhận ra là cô không thể nói lại được Quan Triều Viễn.
“Ở căn phòng kia, hai người đó đang hừng hực khí thế, chúng ta không thể thua họ được! Em có muốn anh uống thuốc luôn không? Anh vẫn còn một ít đấy!”
“Quan Triều Viễn, đủ rồi đấy!”
Đúng là càng nói càng quá đáng!
Nhưng Tô Lam vẫn cảm thấy hơi lo cho Giản Ngọc.
Trong phòng của Giản Ngọc.
Giản Ngọc hôm nay thực sự đã uống say rồi, anh ta là phù rể của Quan Triều Viễn, dù sao thì cũng là anh trai của Quan Triều Viễn, phải uống nhiều hơn những phù rể khác.
Người giúp việc mang đến một cốc nước và thuốc giải rượu, anh ta gần như uống mà không hề nghĩ ngợi gì.
Đột nhiên cảm thấy máu dồn lên, lạnh đến đỉnh đầu, cả khuôn mặt như bị lửa đốt, cổ họng khô khốc như thể đã mấy ngày không uống nước vậy.
Chuyện gì thế này?
Uống thuốc giải rượu xong không phải sẽ dễ chịu hơn sao? Sao lại có cảm giác này?
Anh ta kéo cổ áo, bởi vì vừa mới kêu người giúp việc mang nước cho mình cho nên anh ta cũng không thay quần áo.
Nhưng cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, mạnh đến mức cảm thấy trong cơ thể như có lửa đốt, phải phát tiết ngay lập tức!
Chương 1598
Đột nhiên trước mặt anh ta xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ, tầm mắt anh ta mơ hồ, không nhìn rõ dáng vẻ trông như thế nào.
Người phụ nữ đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh ta, ngọn lửa trong người anh ta càng lúc càng mãnh liệt.
Đây là mơ đúng không, nếu không sao lại có phụ nữ trong phòng anh ta chứ?
Không được, anh ta bắt buộc phải phát tiết ngay lập tức, nếu không cứ tiếp tục như vậy khó chịu chết đi được, đây là giao hợp với người khác trong mơ, chắc không sao đâu, dù sao cũng không ai biết được.
Giản Ngọc kéo người phụ nữ lại, đè người phụ nữ dưới thân mình và hôn một cách điên cuồng.
Trời sáng rồi, ánh sáng chiếu vào phòng từ cửa sổ.
Căn phòng bừa bộn, người trên giường đang say giấc.
Lý Như Kiều tỉnh dậy trước, cô ta nhẹ nhàng nhếch môi, tối hôm qua cuối cùng cô ta cũng hoàn thành việc đại sự trong đời mình rồi.
Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ phải tốn một chút công sức nữa, thậm chí đã chuẩn bị