Chương 1604
“Được rồi, em chỉ nói như vậy thôi, anh nghĩ kỹ đi. Em nghĩ nếu anh thật sự muốn chịu trách nhiệm với cô Lý thì không chỉ đơn giản là lấy cô ấy đâu.”
Tô Lam đứng dậy vỗ vai Giản Ngọc rồi rời đi.
Giản Ngọc cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Tô Lam.
Anh ta có yêu Lý Như Kiều không? Anh ta có thích Lý Như Kiều không?
Anh ta đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần.
Tô Lam trở lại tòa nhà, vừa định đi đến phòng cho trẻ để xem Tam Tam và Tiểu Thất.
Tiểu Thất gần đây đã lớn hơn rất nhiều, trong thời gian này sẽ công bố rằng Tiểu Thất là con của họ.
Quan Triều Viễn xuất hiện ở hành lang và chặn đường cô.
“Em đi tìm anh ấy làm gì? Không phải anh đã nói với em rồi sao, ngày mai ngày kia nhất định sẽ đi hưởng tuần trăng mật!”
Quan Triều Viễn rất bất mãn về việc Tô Lam âm thầm đi tìm Giản Ngọc, anh chỉ có thể nhìn thấy từ cửa sổ.
Lại còn vỗ vai anh ta nữa chứ!
“Em chỉ sợ ngày mai ngày kia chuyện này cũng không xong được đâu.”
“Sao lại không xong được chứ, anh ra liên hoàn kế như vậy! Nếu vẫn không xong thì anh biết giấu mặt mũi đi đâu?”
“Anh thực sự cho rằng với kế hoạch của anh, anh Ngọc và cô Lý có thể thực sự hạnh phúc ở bên nhau sao?”
“Ai quan tâm anh ấy hạnh phúc hay không chứ!”
“Anh nói chuyện như thế này thật quá vô trách nhiệm, dù sao anh ấy cũng là anh trai của chúng ta và là anh em sinh đôi của anh. Sao anh có thể đối xử với anh ấy như vậy?”
Tô Lam luôn chịu đựng hàng loạt những chuyện vô lý của Quan Triều Viễn rồi, nghĩ rằng nếu Quan Triều Viễn có thể thúc đẩy chuyện này thì cũng không phải là chuyện xấu gì.
Nhưng không ngờ Quan Triều Viễn lại có thể nói ra lời như vậy!
“Em lớn tiếng với anh gì chứ? Em vì anh ấy mà lớn tiếng với anh? Tô Lam, em bị sao vậy?”
Quan Triều Viễn trợn mắt nhìn chằm chằm Tô Lam.
“Em có thể sao chứ? Phiền anh đừng có động một tý là ghen được không? Em đi khuyên anh ấy, nói với anh ấy mấy câu, vỗ vai anh ấy thôi mà, còn có gì không đúng sao? Anh ấy là anh trai của anh đấy!”
Tô Lam mấy ngày nay luôn kìm nén cơn tức giận của mình, hôm nay rốt cục cũng không thể chịu nổi nữa, bộc phát ra ngoài.
“Là anh trai anh cũng không được, anh ấy không chỉ là anh trai anh, còn là người theo đuổi em! Đã từng tặng hoa cho em, muốn ở bên cạnh em!”
“Cho nên vì chuyện này mà anh cưỡng ép anh ấy và cô Lý ở bên nhau sao? Anh thật quá ích kỷ!”
“Anh ích kỷ à, anh vì ai chứ, còn không phải vì em sao!”
Nghe Tô Lam chỉ trích mình như vậy, Quan Triều Viễn càng thêm bực mình.
“Đừng nói là vì em, anh đều là vì chính mình, để bản thân bớt đi một tình địch mà thôi! Quan hệ giữa em và anh Ngọc đã làm rõ từ lâu rồi, anh luôn cố chấp không chịu buông tha, là anh quá hẹp hòi!”
“Anh hẹp hòi, em lại nói là anh hẹp hòi, vì người đàn ông đó mà em lại nói anh là người hẹp hòi!”
Càng nói chuyện, Quan Triều Viễn càng nắm nhiều sơ hở.
Chương 1605
“Lẽ nào không phải sao? Em nói cho anh biết, nếu như anh nói cho em biết ngay từ đầu cô ấy muốn chuốc rượu anh Ngọc, sau đó cho anh ấy uống thuốc thì em tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu! Anh chỉ vì muốn đẩy anh ấy ra, trong lúc anh ấy uống say cho anh ấy uống loại thuốc mạnh như vậy! Cái này là vì sức khỏe anh ấy tốt nên không gây ra án mạng, nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì thì anh có chịu nổi trách nhiệm này không? Anh hối hận còn không kịp!”
Tô Lam đã nói tất cả những điều cô muốn nói trước đó cùng một lúc.
“Có gây ra án mạng thì cũng không liên quan gì đến em, đó là chuyện của anh được không? Tô Lam, rốt cuộc em nghĩ gì vậy? Có phải em thay lòng đổi dạ rồi không? Sao em cứ bênh anh ấy mãi thế?”
“Lại nữa rồi, lại nói em thay lòng đổi dạ, em không bênh anh ấy, em chỉ nói đúng sai thôi! Sao anh cứ luôn ấu trĩ như vậy, làm ra chuyện ấu trĩ như thế này!”
“Nói anh ích kỷ, nói anh hẹp hòi, bây giờ lại nói anh ấu trĩ, trong lòng em, anh thật sự là kém cỏi như vậy sao?”
Hai người đang đứng trên hành lang cãi cọ với nhau, người giúp việc vội vàng đi tới, không dám nói một lời.
Tô Lam cũng không biết phải nói gì, vừa mới kết hôn, cô cũng không muốn cãi nhau.
“Được rồi, em không cãi nhau với anh nữa.” Tô Lam xoay người định rời đi liền thấy Giản Ngọc đang đứng ở cuối hành lang.
Anh ta dựa vào tường, trên mặt nở nụ cười xấu xa.
“Anh…”
Tô Lam cũng không ngờ Giản Ngọc đã lên lầu, cô tưởng anh ta vẫn còn ở trên bãi cỏ.
Quan Triều Viễn cũng sững sờ, vừa rồi anh ta đã nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người họ.
“Quan Triều Viễn, cậu được lắm!”
“Em làm sao! Em còn không phải muốn tốt cho anh sao! Anh nên cảm ơn em!”
“Đúng vậy, tôi thực sự nên cảm ơn cậu.” Giản Ngọc đi về phía Quan Triều Viễn.
Tô Lam đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, hai người này sẽ không đánh nhau đấy chứ?
“Anh, thật ra…”
“Tô Lam, ở đây không có chuyện của em.”
Giản Ngọc sát ý đùng đùng, Tô Lam vội vàng nhường đường.
“Sao vậy? Chẳng lẽ anh còn muốn đánh em à?”
Quan Triều Viễn vừa dứt lời, Giản Ngọc đã đấm vào mặt anh một cái.
“Đệch! Anh ra tay thật đấy à!”
Quan Triều Viễn nào chịu thiệt? Ngay sau đó đánh nhau với Giản Ngọc.
“Hai người…” Tô Lam nhìn hai người đàn ông mà cạn lời, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn đánh nhau.
Bỏ đi bỏ đi, cô vẫn đi thăm con trai vậy!
Tô Lam đi ngang qua họ đến phòng cho trẻ.
Hai đứa nhóc này lại ăn được ngủ được.
“Mẹ ơi!” Giờ đã biết gọi người khác rồi, thấy Tô Lam đi tới liền mở rộng hai tay và bảo cô bế.
Tô Lam bế Tam Tam đi đến trước nôi, “Gần đây Tiểu Thất thế nào?”
Chương 1606
“Ăn được ngủ được, dạo này tăng mấy cân rồi, mợ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này đi, thịt nhô ra rồi.” Người giúp việc vội vàng đáp.
“Vậy thì tốt.”
Đứa bé sơ sinh trong nôi như được chạm khắc bằng ngọc, kết hợp ưu điểm của Mộ Dung Dịch và Tô Nhược Vân, nhất định khi lớn lên sẽ là một soái ca.
Tô Lam vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, “Tiểu Thất, mẹ là mẹ của con.”
Tam Tam chỉ vào đứa bé sơ sinh trong nôi.
“Đây là em trai, Tam Tam, sau này con phải bảo vệ em trai mình, sau này hai anh em phải yêu thương nhau, đừng học theo bố và chú của các con, đã lớn như vậy rồi mà còn đánh nhau.”
Giản Ngọc và Quan Triều Viễn đánh nhau không ai dám khuyên họ, cuối cùng hai người đã dừng lại.
Giản Ngọc tức giận trở về phòng của mình, Quan Triều Viễn cũng vậy.
Sau đó Quan Triều Viễn và Tô Lam bắt đầu chiến tranh lạnh, ai cũng không để ý đến người kia.
Khi Tô Lam trở lại phòng ngủ, Quan Triều Viễn đang hờn dỗi ngồi trên ghế.
Trên mặt anh có mấy vết bầm tím, hình như cằm cũng bị sưng.
“Hừ!” Nhìn thấy Tô Lam đi vào, Quan Triều Viễn vội vàng quay đầu sang một bên tỏ ý bất mãn.
Tô Lam còn không nhìn anh, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Quan Triều Viễn thấy Tô Lam bắt đầu dọn đồ liền không nhịn nổi nữa.
“Em định làm gì?”
“Hôm nay em ngủ với con trai.”
“Tô Lam, em thật sự càng ngày càng quá đáng! Anh bị đánh thành như vậy mà em còn không có hỏi một câu?”
Hôm nay Quan Triều Viễn thật sự rất tức giận, từ khi gỡ bỏ phong ấn, tốc độ và sức mạnh của anh giảm đi rất nhiều, cũng không khác gì Giản Ngọc.
Tô Lam không thèm để ý đến anh, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.
“Này! Anh bị anh ấy đánh là vì em! Đều là vì em! Em lớn tiếng với anh gì chứ, để anh ấy biết đúng không, anh tốn công vô ích rồi! Bây giờ em còn không nói một câu nào mà còn muốn tách phòng với anh?”
Tô Lam cầm đồ của mình và nhìn thẳng vào mắt Quan Triều Viễn.
“Việc anh bị đánh không liên quan gì đến em, chuyện là anh làm, anh phải chuẩn bị tâm lý một ngày nào đó bị anh ấy biết được, hai người đánh nhau là anh tự nguyện, không liên quan đến người khác.”
Nói rồi Tô Lam cầm đồ của mình chuẩn bị đi ra ngoài.
“Vậy bọn anh đánh nhau em cũng phải khuyên ngăn chứ?”
“Em nói rồi, là hai người tự nguyện đánh nhau, không liên quan gì đến người khác, tại sao em phải khuyên ngăn?”
Tô Lam mở cửa, đi thẳng ra ngoài.
Quan Triều Viễn tức đến mức muốn nổ tung, người phụ nữ của anh không bênh anh thì thôi đi, nhìn thấy anh bị thương đầy mặt mà còn không liếc mắt nhìn anh một cái!
Bởi vì Giản Ngọc đã biết tất cả những chuyện này là kế hoạch của Quan Triều Viễn, nên cũng không đến gặp Lý Như Kiều.
Anh ta đã chuẩn bị để kết hôn với Lý Như Kiều rồi.
Lý Như Kiều đương nhiên cũng nghe nói về chuyện này, cũng biết rằng hai người đã đánh nhau, vì vậy cô ta chạy đến phòng cho trẻ để tìm Tô Lam.
Chương 1607
“Chị Tô Lam, em phải làm sao đây?”
Lý Như Kiều đột nhiên mất đi sự ủng hộ của Quan Triều Viễn liền hoảng sợ.
“Cô Lý, không giấu gì cô, ngay từ đầu cô không nên tin anh ấy, con người anh ấy làm việc gì cũng không đáng tin.”
Lý Như Kiều cũng vô cùng chán nản, bây giờ thì hay rồi, chuyện không thành, ngược lại vì chuyện lên kế hoạch mà khiến Giản Ngọc càng thêm ghét cô ta hơn.
“Bây giờ tôi cũng rất hối hận, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, tôi phải làm sao đây? Chị Tô Lam, chị có thể nghĩ cách giúp tôi được không?”
Lý Như Kiều buồn bã nhìn Tô Lam.
“Cô Lý, thật ra tôi nghĩ hai người ở bên nhau cần phải có tình cảm, loại tình cảm này không phải tình thân, không phải tình bạn mà là tình yêu. Cô phải xác định tình cảm của mình dành cho anh ấy là loại nào.”
Tô Lam ôm Tiểu Thất vào lòng và nhẹ nhàng vỗ nói: “Tôi nói một cậu có thể có chút thẳng thắn, tôi không tham gia vào tình cảm của hai người, tôi không có quyền lên tiếng, tôi chỉ có thể đứng ở góc độ của một người ngoài cuộc để nói. Đầu tiên cô phải làm rõ tình cảm cô dành cho anh ấy có phải tình yêu không?”
Lý Như Kiều không nói gì, cô ta chỉ là một cô gái mới bước sang tuổi hai mươi, không đi học, luôn theo cạnh Giản Ngọc, cũng chưa ai nói với cô ta những điều này.
“Cơ thể con gái rất quý giá, phải dành cho người mình thực sự yêu chứ không phải dùng nó để mưu tính.”
“Em biết lỗi rồi, nhưng bây giờ cũng không có cách nào để bù đắp nữa.”
“Cô Lý, nếu cô nghe lời tôi thì tạm thời rời đi, cô tự mình suy nghĩ xem tình cảm cô dành cho anh ấy có phải tình yêu không, cũng cho anh ấy thời gian và không gian để suy nghĩ xem rốt cuộc anh ấy có thể đón nhận cô không.”
Lý Như Kiều gật đầu, “Chị Tô Lam, em nghe lời chị.”
“Thật ra tôi cảm thấy chưa chắc anh đã không thích cô, anh ấy chỉ không bước qua được ranh giới của mình thôi, anh ấy cảm thấy bản thân là người đã nuôi cô khôn lớn, nếu như anh ấy chiếm hữu cô, cưới cô thì trong lòng anh ấy cảm thấy có lỗi. Cho nên cô cũng đừng vội, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Lý Như Kiều trịnh trọng gật đầu.
Tối hôm đó được định sẵn là sẽ có sự thay đổi.
Quan Triều Viễn nằm trong phòng ngủ trăn trở mãi không ngủ được, vết thương trên mặt cũng không xử lý, mà cũng không có tâm trạng xử lý.
Trên chiếc giường lớn như vậy chỉ có một mình anh, lúc trước khi Tô Lam còn ở đây anh luôn cảm thấy giường quá nhỏ, bây giờ không có Tô Lam anh lại cảm thấy giường quá trống trải.
Anh cũng rất ngạc nhiên, thân hình nhỏ bé của cô có thể chiếm nhiều diện tích như vậy sao?
Vẫn không ngủ được, Quan Triều Viễn lật chăn ngồi dậy.
Gọi người giúp việc tới.
“Anh Quan, anh cần gì?”
“Tôi bị sốt rồi.”
“Bị sốt rồi, có cần đến bệnh viện không? Hay là cần thuốc hạ sốt?”
“Không cần, gọi mợ chủ tới đây, nói với cô ấy là tôi bị sốt rồi.”
Chương 1608
Người giúp việc không hiểu gì, mợ chủ nhà họ biết chữa bệnh từ khi nào vậy.
“Ồ, vâng, tôi đi ngay.”
Tô Lam đã ngủ say trong phòng cho trẻ rồi, người giúp việc vội vàng chạy tới gõ cửa.
“Mợ chủ, mợ chủ, không hay rồi, cậu chủ bị ốm rồi.”
Tô Lam mơ màng tỉnh dậy, sợ sẽ làm ồn lũ trẻ nên vội chạy ra mở cửa.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Cậu chủ bị ốm rồi?”
“Bị bệnh gì? Sức khỏe của anh ấy tốt như vậy.” Tô Lam luôn cảm thấy Quan Triều Viễn sẽ không bị ốm.
“Bị sốt ạ.”
“Bị sốt? Ban ngày vẫn khỏe mà.”
Chính xác mà nói, khi cô dọn đồ ra khỏi phòng ngủ thì Quan Triều Viễn vẫn khỏe.
“Đúng là cậu chủ bị sốt rồi ạ, mợ mau qua đó xem đi.”
Tô Lam suy nghĩ, người giúp việc cũng không dám lừa cô, lúc trước sức khỏe của Quan Triều Viễn rất tốt, nhưng anh đã gỡ bỏ phong ấn, anh đã là người thường rồi, ăn lương thực ngũ cốc đương nhiên cũng sẽ bị ốm thôi.
Tô Lam lập tức mặc áo và bước nhanh vào phòng ngủ.
Quan Triều Viễn nghe được tiếng bước chân vội vàng nằm lên giường, đặt nhiệt kế lên trên tủ đầu giường.
Tô Lam bước vào, anh liền giả vờ như mình không biết gì, vẫn nhắm mắt.
“Làm sao vậy?” Tô Lam sờ trán Quan Triều Viễn, “Không sao, không nóng lắm.”
Quan Triều Viễn ‘vù’ ngồi dậy, “Không nóng lắm? Em nhìn đi!”
Vừa nói Quan Triều Viễn vừa nhét nhiệt kế trên tủ đầu giường vào tay Tô Lam.
Tô Lam cầm lên xem và thấy nhiệt độ đã lên đến mức cao nhất rồi!
Bốn mươi hai độ!
Ôi trời, lại sốt cao như vậy sao!
Đây là giới hạn của con người rồi!
Tô Lam nhớ đã từng thấy một số sách viết rằng người bình thường sẽ không sốt cao đến bốn mươi hai độ, chỉ có một số em bé sơ sinh có thân nhiệt tương đối cao mới có khả năng sốt đến bốn mươi hai độ.
“Không được, chúng ta phải đến bệnh viện ngay lập tức!”
“Anh không đi, đi bệnh viện gì chứ!”
Quan Triều Viễn hừng hực khí thế, “Em làm vợ như thế à? Chồng em bị sốt mà em còn chạy đến phòng khác ngủ! Còn chiến tranh lạnh với anh! Em tự mình suy nghĩ lại đi!”
Tô Lam chống nạnh nhìn Quan Triều Viễn, một người đàn ông sốt cao bốn mươi hai độ có thể nói chuyện với cô như thế này sao?
Giọng nói này, khí thế này không giống một người ốm chút nào.
Cô liếc nhìn cốc nước nóng trên tủ đầu giường vẫn còn bốc hơi nghi ngút liền lập tức hiểu ra.
“Sao có thể không đi viện chứ? Đã sốt cao như vậy rồi! Bắt buộc phải tới bệnh viện, mau lên!”
Tô Lam trực tiếp lật chăn của Quan Triều Viễn lên.
Chương 1609
Quan Triều Viễn sửng sốt, anh không bị sốt, cũng không hiểu nhiệt kế này là như thế nào, sẽ không nhầm đấy chứ?
“Thật sự phải đi bệnh viện sao?”
“Đương nhiên rồi, anh sốt cao như vậy, thuốc hạ sốt thông thường sẽ không có tác dụng gì, phải đến bệnh viện tiêm hoặc truyền nước mới được.”
“Tiêm, truyền nước á?”
Quan Triều Viễn chưa bao giờ tiêm thuốc chứ đừng nói đến việc truyền dịch, anh chỉ tiêm khi Tô Lam đang ở bệnh viện, chưa truyền nước lần nào.
Khi kim tiêm cắm vào cơ thể Tô Lam, anh rất đau lòng.
Khi đưa Tam Tam đến bệnh viện để tiêm vắc-xin, Tam Tam cũng khóc rung trời lở đất, cho thấy tiêm đau đớn như thế nào.
“Đúng vậy, ước chừng tiêm một mũi thuốc hạ sốt cũng chưa thể hạ sốt được, có thể phải tiêm thêm vài mũi, thuốc hạ sốt đó cũng rất đau.”
Quan Triều Viễn nuốt nước miếng, “Em đừng dọa anh.”
“Em bị dở hơi đâu mà dọa anh chứ? Anh bị sốt đến mức này rồi, mau đến bệnh viện đi, nhanh mặc quần áo vào!”
“Thật ra anh cũng không có triệu chứng đặc biệt gì, chắc uống hai cốc nước là khỏi rồi, không cần đến bệnh viện rắc rối như vậy đâu. Hơn nữa, sức khỏe của anh tốt như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Sao được chứ, sức khỏe của anh rất tốt là chuyện lúc trước rồi, bây giờ anh đã gỡ bỏ phong ấn rồi, là một người bình thường, ăn lương thực ngũ cốc thôi, cũng sẽ bị ốm, mau dậy đi bệnh viện đi!”
Quan Triều Viễn lần này khó xử rồi, anh vốn chỉ muốn giả vờ ốm để Tô Lam qua bên này, để Tô Lam quan tâm anh, sao lại thành đến bệnh viện rồi?
“Anh có đi không?”
“Anh…”
“Chồng, anh đừng cố chịu đựng nữa, sốt cao bốn mươi hai độ, đầu cũng có vấn đề rồi, bây giờ có phải đầu anh bị hỏng rồi không? Nếu đầu óc anh mà có vấn đề thì em phải làm sao đây?”
Tô Lam nâng mặt Quan Triều Viễn.
“Không nghiêm trọng như vậy chứ?”
“Sao lại không nghiêm trọng như vậy? Sốt là nghiêm trọng nhất! Đầu bị sốt đến mức có vấn đề, về sau biến thành kẻ ngốc, em còn phải nuôi anh nữa. Bây giờ con trai còn nhỏ như vậy, còn có một người bố ngốc nghếch nữa, anh cho rằng thằng bé sẽ nghĩ như thế nào?”
Quan Triều Viễn há hốc miệng nhìn Tô Lam, cô đang nói cái gì vậy?
“Chồng à, em biết anh muốn giữ thể diện, chắc chắn anh không muốn để người khác nói mình là kẻ ngốc. Anh yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ tìm một người chồng khác. Em sẽ không để Tam Tam biết rằng thằng bé có một bố là kẻ ngốc đâu. Dù sao tiền của nhà mình đều nằm trong tài khoản của em, anh cũng không cần lo lắng cho bản thân, em nhất định sẽ nuôi anh, nhà mình lớn như vậy chắc chắn sẽ lo miếng ăn chỗ ở cho anh.”
“Tô Lam! Anh vẫn còn sống sờ sờ đây này, em lại muốn tìm bố cho con trai anh!”
Quan Triều Viễn đứng lên, nhìn chằm chằm Tô Lam.
“Đúng vậy, trong quá trình trưởng thành và giáo dục một đứa trẻ, không thể thiếu người bố được, anh trở thành tên ngốc rồi, không thể dạy dỗ thằng bé được, đương nhiên em phải tìm bố cho thằng bé rồi!”
Chương 1610
“Anh không phải tên ngốc! Anh cũng sẽ không trở thành tên ngốc, em yên tâm đi! Em từ bỏ suy nghĩ này đi, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ cho em cơ hội tìm bố cho Tam Tam đâu! Đây hoàn toàn không phải thân nhiệt của anh! Anh cho nhiệt kế vào nước ấm!”
Tô Lam trợn mắt, “Cuối cùng thì anh cũng thừa nhận rồi, nửa đêm nửa hôm rồi mà còn giày vò em có vui không?”
Tô Lam nói xong đang định đi ra ngoài, Quan Triều Viễn đã kéo cô lại.
“Có phải em nhận ra từ lâu rồi không? Em trêu anh à?”
“Nửa đêm nửa hôm là ai trêu ai chứ? Nếu không phải anh giả vờ bị ốm gọi em tới thì em phải trêu anh sao? Chưa từng thấy người nào bị sốt cao mà lại khỏe như vậy, giọng nói to như vậy.”
Quan Triều Viễn thật sự không