Sau khi anh rời đi cô cũng vào nhà ăn sáng rồi tới trường hôm nay cô phải tới trường để nộp bản thảo ý tưởng thiết kế cho thầy.
Cuộc sống có vất vả cô cũng sẽ cố gắng trước hết phải hoàn thành việc học.
Cô thay giày bước ra cửa gặp Đại Vỹ đang đi vào anh vừa đưa Hàn Tổng đến công ty rồi lại vội vàng quay về chờ cô nếu cô đi đâu anh chở cô đi,anh tiến lên hỏi:
_ Thưa cô chủ cô muốn đi đâu vậy ạ?
An Nhiên mỉm cười nhìn anh:
_Tôi muốn tới trường!
_Vậy tôi sẽ lái xe đưa cô đi ạ!
Cô vội từ chối:
_Không cần đâu tôi tự bắt xe đến đó.
_ Đó là nhiệm vụ của tôi với lại ở đây muốn bắt xe phải đi bộ rất xa sẽ muộn đấy.
Cô hơi chần chờ cô còn phải về nhà trọ lấy bản thảo nếu muộn chắc chắn thầy Tô sẽ mắng cô cho xem đành gật đầu đồng ý.
_Vậy làm phiền anh.
_Không có gì công việc của tôi mà cô ở đây chờ tôi một lát tôi đi lấy xe.
Chưa đầy 10 phút sau một chiếc
Rolls_Royce Ghost màu trắng xuất hiện trước mặt cô.
Ngày hôm qua là chiếc xe Lexus LX chở cô về hôm nay lại là chiếc xe khác đúng là phong cách của người có tiền mà!
Đại Vỹ xuống xe mở cửa để cô bước lên rồi lái đi.
An Nhiên chỉ phòng trọ cho Đại Vỹ để cô vào lấy ba lô với bản thảo rồi trực tiếp tới trường.
Tới cổng trường cô xuống xe chào anh bước vào cổng.
Đại Vỹ gọi cô:
_Thưa cô khi nào cô về tôi qua đón.
An nhiên xoay người cười tươi:
_ Không cần đâu khi nào về tôi tự bắt xe.
Vẫy vẫy tay chào anh rồi quay lưng rời đi.
Đại Vỹ nghĩ thầm sao bây giờ vẫn còn nữ chủ nhân thân thiện như vậy chứ? lắc lắc đầu lái xe đến công ty Hàn Tổng đang chờ.
An Nhiên vừa vào tới sân đã nghe thấy tiếng thét chói tai:
_ Tình yêu của tôi ơi ( giọng Lệ Vũ như muốn chọc thủng tai cô vậy)
Vừa nói xong đã lập tức bổ nhào tới ôm cô miệng nói liên hồi:
_Cậu khoẻ không? có mất miếng thịt nào không? có bị hắn bắt nạt không! ?
An Nhiên phì cười:
_Này mới không gặp có mười mấy giờ mà cậu làm như là 3 năm vậy sao hỏi nhiều thế như bà cụ ý không sợ sau này ế chồng sao? cái miệng thì thét rõ to cậu phải con gái không thế?
Chu chu cái miệng ra vẻ bất cần Lệ Vũ cãi lại:
_ Ừ tôi không phải con gái nên sau này mới không thèm lấy chồng phiền phức chết đi được, người ta quan tâm cậu cũng bị nói nữa là sao hả? Không ai như cậu đâu hoa khôi của trường xinh đẹp dịu dàng đàn ông theo đuổi xếp thành hàng dài từ thành phố này tới thành phố kia mà nỡ lòng nào khiến họ tổn thương lòng đi lấy chồng mất rồi.
_ Suỵt! nói nhỏ thôi mình không muốn mọi người biết chuyện mình kết hôn,mình muốn hoàn thành việc học trước đã dù sao cũng còn mấy tháng nữa sẽ tốt nghiệp.
Lệ Vũ lấy tay bụm miệng thần thần bí bí nói nhỏ:
_ Sợ mọi người biết gia thế khủng của chồng cậu sao?
_ Ừ! Lệ Vũ cảm ơn cậu đã luôn bên mình những năm qua sau này mình nhất định báo đáp cậu.
_ Báo đáp gì chứ mình chỉ sợ cậu tổn thương nếu gặp phải ủy khuất gì phải nói với mình đấy.
_ Được mình hứa chúng ta vào thôi mình không muốn Thầy Tô càu nhàu.
_ Ừ
An Nhiên nắm tay Lệ Vũ hai người sóng bước vào lớp học.
Cô rất cảm động tấm chân tình này, còn nhớ lần đầu gặp nhau là năm cô học lớp 7 khi đó cô bị một nhóm bạn nữ bắt nạt chính Lệ Vũ xuất hiện đánh tụi nó một trận tan tác để bảo vệ cô nên từ đó không ai dám bắt nạt cô nữa.
Ngày ấy Lệ Vũ học lớp bên nhưng từ ngày biết cô Lệ Vũ nói với ba mẹ mình chuyển tới lớp cô vì ở lớp cũ không ai chịu chơi với cô ấy bởi cô ấy tính tình giống con trai còn cô không ai chơi cùng vì cô không có mẹ,hai đứa trẻ cô đơn gặp nhau trở thành tri kỉ bên nhau như người nhà, bao năm qua tình cảm như chị em ruột thịt.
Khi đó Vân Kiều học lớp 5 vì ghen ghét cô là con của vợ cả lên luôn tìm cách phá cô dù ở nhà hay ở trường, con bé đi nói với tất cả mọi người cô không có mẹ, mẹ cô cướp chồng của mẹ con bé, trẻ con không biết đúng sai đều tin là thật nên xa lánh cô rất may cô đã gặp được Lệ Vũ để cô có động lực cố gắng bước tiếp.
Nỗi buồn thoáng qua đáy mắt nhưng An Nhiên vờ bình thản cười tươi với Lệ Vũ.
Cô ấy là bạn thân cũng là người thân của cô.
Khi tan trường hai cô gái lại cười đùa vui vẻ bước về phía cổng trường chợt có một bóng người chắn trước mặt họ nở nụ cười tươi sáng ấm áp:
_ Này! anh muốn mời hai em đi uống trà sữa cũng anh được không?
An Nhiên và Lệ Vũ bị bất ngờ đồng thanh bật thốt:
_Đàn anh Nhậm Hào!
Nhậm Hào cười thật tươi nghiêng nghiêng đầu trước mặt An Nhiên và Lệ Vũ,dùng ánh mắt chìu mến nhìn An Nhiên anh lên tiếng:
_ Ừ là anh, có cần hét to vậy không? thế nào đồng ý đi với anh không?
An Nhiên ngại ngùng chưa biết trả lời sao, Nhậm Hào là đàn anh khóa trên của các cô, thông minh, thành tích học tập vô cùng xuất sắc lại vô cùng đẹp trai, con người anh luôn mang đến cho người khác sự dịu dàng ấm áp.
Tất cả sinh viên nữ ở đây đều thầm thương trộm nhớ anh mà bây giờ anh đứng trước mặt hai cô khiến không it ánh mắt ghen tỵ bắn về phía này, An Nhiên muốn từ chối thì Lệ Vũ lại nhanh nhảu lên tiếng:
_ Được chứ! nhưng em phải uống hai cốc đấy nhé.
Nhậm Hào phì cười:
_Ok em muốn uống bao nhiêu tùy ý.
An Nhiên e thẹn vỗ vai Lệ Vũ, Lệ Vũ thì cứ cười nắc nẻ không hề biết Nhậm Hào vẫn nhìn An Nhiên không hề muốn rời mắt.
Anh đã thầm thương cô từ ngày cô bước chân vào ngôi trường này, anh luôn lặng lẽ bên cô giúp đỡ cũng như bảo vệ cô,tình yêu lớn dần theo năm tháng, anh muốn chờ cô tốt nghiệp sẽ ngỏ lời,mặc dù cô luôn thờ ơ nhưng anh tin tình cảm chân thành của mình sẽ khiến cô vui vẻ hạnh phúc!
Cả ba tới một tiệm trà sữa nhỏ bên kia đường vừa uống trà sữa vừa nói cười vui vẻ!
Tất cả hành động của cô vẫn được một người thu vào trong ánh mắt!
Lặng lẽ quay xe về Hàn Thị.
Trên phòng tổng tài Đại Vỹ thông báo tất cả lịch trình của cô ngày hôm nay,bao gồm cả cuộc gặp gỡ với Nhậm Hào.
Nguyên Phong đang đứng cạnh cửa sổ sát đất bên ngoài ko biểu lộ một tia cảm xúc gì, chỉ là trong lòng thấy có chút khó chịu, ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo của anh nhìn xuống lòng đường:
" Tôi muốn xem vở kịch của cô bao giờ hạ màn, mới thế mà đã đi quyến rũ đàn ông thật đê tiện.
"
!
Một tuần trôi qua,hôm nay là cuối tuần An Nhiên ở nhà cả ngày do không có việc gì làm.
Giờ cũng là xế chiều, một lát cô sẽ vào bếp nấu ăn cùng Thím Trương hằng ngày cô đều vào bếp chuẩn bị cơm để đợi Nguyên Phong.
Một tuần rồi anh không có trở về không biết anh có việc bận hay anh chán ghét thấy mặt cô.
Có ai như cô không lấy chồng mà gặp mặt chồng cũng khó.
Hôm trước xin số điện thoại của anh từ Đại Vỹ cô rất đắn đo gọi cho anh sợ anh bận việc sẽ chán ghét cô thêm.
Nhưng hôm nay thứ 7 chắc anh không bận gì, nghĩ vậy An Nhiên ấn số, điện thoại đổ chuông mấy lần mà anh chưa nghe chắc anh rất bận rộn khi cô định cúp máy thì đầu dây bên kia một giọng lạnh lùng cất lên:
_ Alo
An Nhiên run run khi nghe giọng nói âm trầm của anh nhất thời không biết nói gì.
Thấy đầu dây bên kia nửa ngày không nói Nguyên Phong mất kiên nhẫn:
_ Nói!
An nhiên vội vàng sợ anh cúp máy liền mạnh rạn nói một hơi dài:
_ Em là An Nhiên em muốn hỏi hôm nay anh có về nhà dùng cơm không hôm nay cuối tuần em đã chuẩn bị rất nhiều món anh thích ăn.
Đầu dậy bên kia trầm mặc rồi cup điện thoại không trả lời cô.
Bị ngắt điện thoại bất ngờ, trong lòng An Nhiên một mảnh mất mát,cúi đầu vân vê điện thoại trong tay để che giấu đi đôi mắt buồn thê lương, cô luôn muốn dùng tình cảm chân thành của mình hướng về anh mong anh nhìn lại dù chỉ một lần, tình yêu của cô hèn mọn như thế mà đáp lại cô là sự lạnh lùng xa cách, nỗi buồn dâng lên trong lòng nhưng cô vẫn tự nhủ:
" Cho dù thế nào cô cũng sẽ cố gắng vun đắp tình cảm này,không biết anh có về không nhưng cô sẽ vẫn vì anh mà chuẩn bị"
Nghĩ rồi cô lặng lẽ vào bếp cất giấu cảm giác hụt hẫng kèm mất mát.
Mà trong phòng tổng tài ở tập đoàn Hàn Thị,Nguyên Phong tức giận ném điện thoại xuống dưới sàn khiến chiếc điện thoại vỡ tan lớn tiếng gọi:
_ Đại Vỹ!
Đại Vỹ ở ngoài cửa cảm thấy toàn thân lạnh toát nhanh nhảu mở cửa bước vào một tập tài liệu được ném tới mặt anh