Sau khi khóc tới mệt An Nhiên khoác áo choàng tắm rồi ra ngoài leo lên chiếc giường mềm mại lặng lẽ nằm xuống.
Với tay ở ngăn kéo tủ đầu giường cầm lên một bức ảnh và một tờ giấy hơi cũ ngắm nhìn.
Trong ảnh là mẹ và cô năm ấy cô mới có 8 tuổi,đó là năm tháng hạnh phúc nhất đời cô khi cô luôn được mẹ yêu thương che chở dù mẹ rất nghèo nhưng vẫn dành tất cả những gì mẹ có cho cô.
Nhưng từ khi chuyển về nhà họ Mạc tất cả chỉ còn là kí ức bởi năm tháng tủi hờn của hai mẹ con cô bắt đầu.
Từng dòng kí ức như ùa về khiến An Nhiên nghẹn ngào cùng nức nở:
_ Mẹ à con rất nhớ người!
Cô nhìn dòng chữ trên tờ giấy cũ lòng lại quặn đau nhớ lại lời của anh trai nhỏ năm nào:
_ Đây là bằng chứng cho lời nói của anh em nhất định không được phép quên ( Anh trai nhỏ gương mặt tuấn tú nở nụ cười ấm áp khẳng định chắc chắn như vậy)
" Sau này lớn lên anh nhất định sẽ quay về tìm em rồi lấy em làm vợ nhớ nhé! Nhớ anh tên Hàn Nguyên Phong "
Năm đó anh đưa cho cô một miếng ngọc màu trắng rất đẹp có khắc tên anh cùng tờ giấy này cô vẫn nhớ như vừa hôm qua nhưng anh đã quên rồi anh đã quên đi kí ức ngọt ngào đó cùng cô.
Miếng ngọc bội đã bị Vân Kiều cướp mất của cô, cô nhất quyết giữ lại đòi cô ta cho bằng được nhưng cô ta nói rối với ba mẹ là của cô ta và dĩ nhiên ba mẹ tin bởi chỉ có cô ta mới có được miếng ngọc quý giá đó.
Thế là ba đùng đùng nổi giận nói cô còn nhỏ đã nói dối lấy roi đánh cô mấy cái rồi nhốt cô vào nhà kho một đêm để bây giờ khi nghĩ đến nó là ác mộng kinh hoàng khiến cô không dám ngủ trong bóng tối cô rất sợ tối...
Cô suy nghĩ miên man rồi mệt mỏi dần dần chìm vào giấc ngủ không yên ổn...
Hai tay đầy vết thương mà cô vẫn bỏ mặc bởi vết thương này không đau bằng vết thương ở lòng cô...!
Sáng sớm hôm sau An Nhiên dậy thực sớm đánh răng rửa mặt xong cô thay một bộ đồ đơn giản nhất.
Tất cả đồ ở đây đều do tiểu Điểm chuyển từ phòng của anh sang phòng cô, ngắm mình trong gương chiếc áo pull trắng cùng quần jean xanh bạc màu hơi rách gối khiến cô nhìn rất trẻ trung năng động sắc mặt có hơi tái nhợt nhưng cô tự hứa với mình sẽ cố gắng sống thật tốt để anh không chán ghét cô thêm nữa.
Hôm nay cô có việc quan trọng phải làm.
Khoác bừa một chiếc túi sách trong đó để điện thoại ví tiền và mấy thứ linh tinh cô đi xuống lầu,đi ngang phòng anh thấy vẫn im lặng cô thở dài lướt qua.
Vào phòng bếp thấy Thím Trương và Tiểu Điểm đang nấu bữa sáng do hôm nay có Nguyên Phong ở nhà lên họ dậy sớm chuẩn bị.
Thấy cô hai người cùng lên tiếng:
_ Cô chủ sao dậy sớm vậy ạ?
An Nhiên cười cười:
_Hôm nay có việc phải ra ngoài sớm hai người để đó tôi nấu cho.
_ Nhưng...
_ Tôi muốn chuẩn bị bữa sáng cho anh ấy nhưng mọi người tuyệt đối không được nói tôi làm nếu không anh ấy sẽ không ăn.
Hai người lặng lẽ gật đầu họ biết chuyện tối qua nhưng không ai dám đề cập tới chuyện của chủ nhân, một phần sợ cô chủ buồn và một phần sợ cậu chủ đuổi việc họ
Sau khi nấu ăn xong cô lặng lẽ thay giày rồi rời đi.
Chạy bộ một đoạn khá xa cô bắt một chiếc xe tới chỗ hẹn cùng Lệ Vũ và Nhậm Hào, hôm nay ba người bọn họ hẹn nhau tới thành phố B thăm cô nhi viện cả ba thường hay tới...
Nguyên Phong 7h sáng thức dậy tắm rửa vệ sinh cá nhân xong anh thay một bộ đồ thể thao thoải mái rồi bước xuống nhà.
Mọi ngày đều nhìn cô qua cửa sổ trên phòng nhưng hôm nay không thấy bóng dáng cô,nhìn quanh phòng khách và phòng ăn đều không thấy bóng dáng đáng ghét đó đâu,thấy có chút thiếu thiếu.
Anh trực tiếp đi vào phòng ăn ngồi xuống với lấy tờ báo tài chính ngày hôm nay lặng lẽ đọc cả người mang hơi thở âm trầm, lạnh lùng.
Thím Trương đi ra thấy cậu chủ đã thức dậy bèn gật đầu chào:
_ Cậu chủ đã dậy rồi ạ? để tôi mang bữa sáng lên ạ.
Không rời mắt khỏi tờ báo giọng anh cất lên đầy thơ ơ,lãnh đạm:
_ Ừ
Bữa sáng hôm nay có cháo gà hầm, một món rau và một món xào toàn món ăn thanh đạm.
Nguyên Phong hơi bất ngờ vì không phải là trứng ốp với bánh mì như mọi ngày, nhưng anh không quan tâm lắm lặng lẽ ăn hết phần ăn.
Đây là lần thứ 2 anh được ăn món ăn có hương vị như này quả nhiên là không tệ, anh có thể ăn nhiều thêm một chút,sau khi ăn xong đứng dậy tới phòng khách anh quay đầu hỏi thím Trương:
_Cô ấy đâu,chưa thức dậy?.
KHÔNG Q????ẢNG CÁO, đọc tr????????ệ???? tại ( Tr????m Tr????????ệ????.v???? )
Thím Trương nhất thời bất ngờ nhưng vẫn nhanh nhảu trả lời:
_ Dạ cô chủ dậy từ sớm đã ra ngoài có việc rồi ạ.
Sắc mặt Nguyên Phong hơi không vui nhưng che dấu tâm tình lạnh nhạt:
_Ừ.
Cả ba đến cô nhi viện đã là 9h sáng trên tay cô lỉnh kỉnh mấy túi to túi nhỏ đây là quà cho bọn trẻ.
Trước mặt họ là một ngôi nhà gỗ đơn sơ có mảnh vườn nhỏ trồng rau và một it hoa tươi nhìn khung cảnh bình dị tâm tình thấy nhẹ nhõm hơn,bước qua cánh cổng gỗ đã cũ đi vào trong sân mấy đứa trẻ lớn nhỏ đang chơi ở trong sân nhìn thấy ba người thì ùa ra:
_A chị An Nhiên tới rồi!
_ Chị Lệ Vũ
_ Anh Nhậm Hào
_ Anh chị đi đường có mệt không ạ?
_ Tụi em nhớ anh chị lắm đó
...
Bọn trẻ thi nhau hỏi ríu rít bên chân ba người,cả ba nhìn nhau cười tươi,An Nhiên lên tiếng:
_Từ từ thôi chúng ta vào trong trước đi anh chị sẽ chia quà cho các em!
Tụi trẻ đồng thanh:
_ Dạ vâng ạ!
Nói rồi tranh nhau cầm túi trên tay hộ cô rồi cầm tay cô đi vào trong nhà.
Vào trong nhà Mẹ Hạ nhìn thấy cô thì mừng rỡ chạy ra chào đón:
_Các con đến rồi à? tụi trẻ rất nhớ mấy đứa tụi con!
An Nhiên nhìn bà cười dịu dàng nhẹ giọng:
_Dạ dạo này tụi con bận làm luận án tốt nghiệp lên mới lâu như vậy không tới,hôm nay tụi con sẽ ở lại đây đến chiều mới chở về.
Lệ Vũ chạy lại ôm bà