Nguyên Phong cứ đi như vậy tới khi không còn sức nữa, anh đã dừng lại tại cánh cổng đại học A năm nào.
Từng mảnh kí ức hiện về.
Hình ảnh một nam một nữ lại hiện rõ trước mắt anh.
Nam thư sinh ấm áp, nữ thì thanh tú thuần khiết giọng nói ngọt ngào e thẹn:
_ Nhậm Hào, em muốn ăn bánh ngọt, em muốn uống trà sữa nóng,
Nhậm Hào cưng chiều nhìn An Nhiên:
_ Được! em ở đây chờ anh anh sẽ đi mua cho e.
...
_ Nhậm Hào em mệt quá, nay em học 5 tiết liền, không được nghỉ chút nào luôn, lát anh có thể giao it bài cho em được không em còn phải đi làm thêm nữa?
Nhậm Hào xoa đầu cô giọng nói ân cần ấm áp:
_Ngốc! nay anh sẽ không giao bài tập cho em nữa, em uống hết ly trà sữa này sẽ hết mệt, mà An Nhiên này, tại sao cùng là con gái Mạc Gia mà anh thấy em không hề giống tiểu thư gì cả?
_ Là do em mồ côi mẹ, mẹ em mất rồi, papa có vợ với em gái mới không còn thương em nữa.
....
Người đàn ông trong chiếc siêu xe nhìn cô ở nơi này, ngày nào cũng tới không biết có thể gặp hay không.
Có một ngày theo lời Vân Kiều nói Nhậm Hào có việc nên nghỉ học,trời mưa lớn anh đã đứng chờ để mua bằng được cho cô ly trà sữa và chiếc bánh ngọt, chờ mấy tiếng, tới khi anh quay lại vừa mở cửa xuống xe thì lại thấy Nhậm Hào đang ở cạnh cô rồi...
Tình yêu là như vậy, là gặm nhấm dần lí trí và trái tim,anh đã để tâm tới cô quá nhiều nhưng lại ngu ngốc không hề nhận ra...
...
Hàn Gia!
Khi Nguyên Phong trở về cả người ướt sũng, cái lạnh ngấm vào cơ thể khiến anh như tảng băng biết di chuyển, ông Đình Phong và bà Nhã Lam nhìn thấy như vậy vô cùng kinh sợ vội cho người đưa anh lên phòng rồi gọi cho Nhất Thiên, giọng ông Đình Phong run rẩy khi nhìn thấy Nguyên Phong rơi vào mê man:
_ Nhất Thiên! con đang ở đâu? Nguyên Phong sảy ra chuyện rồi!
Đầu dây bên này Nhất Thiên vừa xuống máy bay, nghe thấy vậy toàn thân như bị điện giật giong nói của anh gấp gáp:
_ Chú Hàn! con sẽ qua ngay.
Nói rồi anh quay qua Lệ Vũ:
_ Tiểu Vũ em về nhà trước chờ anh, anh phải tới Hàn Gia, Nguyên Phong e là không ổn rồi.
Lệ Vũ gật nhẹ đầu, trong lòng cô cũng có chút hoang mang? Nguyên Phong đã gặp phải chuyện gì? sao lại không ổn?
Lúc Nhất Thiên tới Hàn Gia sắc mặt ai cũng đều không tốt,anh lao nhanh lên phòng của Nguyên Phong, dáng người tiều tụy nằm trên giường khiến ai cũng đều xót xa, sau khi truyền thuốc hạ sốt cho anh,với khám tổng quát anh lặng lẽ lui ra ngoài.
Xuống phòng khách anh gặp hai vị tiền bối ở đó, anh lễ phép lên tiếng.
_ Dạ Chú Hàn! Nguyên Phong dầm mưa quá lâu bị nhiễm lạnh, lại do lâu ngày ăn uống thất thường, ngủ không ngon giấc dẫn đến cơ thể suy nhược con đã tiêm thuốc rồi, hàng ngày cậu ấy chỉ cần uống thuốc đầy đủ là sẽ ổn chú dì đừng lo lắng quá.
Nghe anh nói vậy hai người lớn của Hàn Gia mới buông lỏng tâm trạng,bà Nhã Lam nước mắt lưng tròng nhìn Nhất Thiên cảm kích:
_ Nhất Thiên cảm ơn con, cảm ơn con đã luôn ở cạnh Nguyên Phong.
Nhất Thiên lúng túng:
– Dì Hàn đừng nói vậy, là Nhất Thiên mang ơn của Hàn Gia, nếu năm đó Nguyên Phong không tới Hạ gia làm ầm lên thì có lẽ sẽ không có Hạ Nhất Thiên như bây giờ,nên hai ngươi hãy coi con như con trai của Hàn Gia đi ạ.
Nhã Lam xúc động gật đầu:
_Được! từ trước tới nay chúng ta luôn coi con, Quân Dịch và Dĩ Tường là con của chúng ta nên đừng khách sáo nghe không?
– Dạ!
Nhất Thiên suy nghĩ băn khoăn trong lòng mình anh vẫn nhẹ giọng nói ra:
– Nguyên Phong mấy năm nay đều phải dùng thuốc mới ngủ được,con sợ dùng quá lâu sẽ không tốt cho sức khỏe, con mong rằng hai người có thể giúp đỡ cậu ấy vượt qua.
Ông Đình Phong luôn mạnh mẽ nhưng lúc này khóe mắt cũng điểm hồng, ông chỉ có duy nhất một mình Nguyên Phong là con, tình thương hai người đều dành hết cho anh, chỉ tiếc là chuyện tình cảm của các con ông bà không thể sen vào chỉ là ở Nguyên Phong