_ Venus An _
Hôm nay chủ nhật, Tiểu Bảo không phải tới trường, An Nhiên mang con tới cửa hàng, trong lòng cô thoáng chút mong ngóng điều gì, Nguyên Phong đã một tuần không tới làm phiền cô, đáng lẽ cô lên thấy vui vẻ nhưng tâm trạng cô lại có chút phức tạp không nói lên lời.
Ôm con ngồi trên sofa trong cửa hàng nhưng ánh mắt cô lại vô thức nhìn ra cửa.
Chợt một chiếc xe sang trọng dừng chân trước cửa hàng của cô, An Nhiên luống cuống cứ ngỡ là anh tới nhưng hai người bước xuống xe là ông Hàn Đình Phong và Bà Nhã Lam.
Hai người tiến vào cửa hàng, từ xa Tiểu Bảo nhìn thấy bà nội đã vội tuột khỏi lòng cô lao tới chân bà Nhã Lam dơ cánh tay mềm mại, đôi mắt to tròn long lanh cùng giọng nói non nớt nhưng vô cùng ngọt ngào:
_ Bà Nội! ôm con! ôm con với.
Ông Đình Phong và bà Nhã Lam như bị thôi miên bởi đứa cháu đáng yêu này, bà đưa tay ôm Tiểu Bảo vào lòng hôn lên trán của Tiểu Bảo, tiểu bảo thấy vậy cười vô cùng đáng yêu, cũng ưỡn người hôn lên má của Nhã Lam một cái rồi lại bật cười giòn tan.
Lúc này ông Đình Phong không chịu được nữa quay qua nhẹ nhàng nói:
_ Tiểu Bảo! qua ông nội ôm con được không?
Tiểu Bảo nghe vậy quay quả nhìn ông có chút cảnh giác, nó chưa hiểu ông nội là gì nhưng thấy ông rất giống papa của nó chỉ là nhìn hiền từ hơn chú xấu xa, Nhã Lam nghe vậy đưa ánh mắt nhìn một lớn một nhỏ rồi dịu dàng khích lệ tiểu bảo:
_ Tiểu bảo! con qua ông nội ôm con, ông nội rất nhớ con đấy.
Tiểu bảo quay qua nhìn hai ông bà rồi cuối cùng nhìn An Nhiên như muốn ngầm hỏi, thực lòng nó cũng muốn được có ông ôm lắm, An Nhiên viền mắt hơi ửng hồng nhẹ nhàng nói:
_ An Phong! đây là ông nội con,ông sẽ rất yêu thương con, con có thể thoải mái để ông nội ôm.
Tiểu Bảo nghe vậy, rất nhanh đã lao vào ngực ông Đình Phong,áp cái má mềm mại lên ngực ông dụi dụi, cảm giác thật vui vẻ.
Ông Đình Phong thấy như vậy có chút xúc động ôm Tiểu Bảo chặt hơn ánh mắt đầy thương yêu cúi xuống hôn lên mái tóc thơm mùi sữa rồi mỉm cười đầy mãn nguyện.
Ông nhìn An Nhiên ánh mắt vô cùng biết ơn ông trầm ấm cất lời:
_ An Nhiên! cảm ơn con rất nhiều đã không vì đứa con trai ngu ngốc của chúng ta làm tổn thương con mà vẫn chịu nhiều ủy khuất một mình sinh ra cục bột nhỏ này, vô cùng cảm ơn con.
An Nhiên mỉm cười nhưng lệ đã rơi đầy mặt, bà Nhã Lam chạy lại cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, giọng bà cũng nghen ngào:
_ Cảm ơn con rất nhiều con gái của mẹ, con là con gái của Hàn Gia chúng ta.
An Nhiên ôm bà giọng cô run run bởi vì hạnh phúc:
_ Dạ đây là việc con nên làm, chuyện của con và anh ấy là việc