- Với khả năng của cô mà muốn tôi chết cùng?
Tuy cảm thấy hơi sợ bởi vì lời nói này của Đông Thần, nhưng Niếp Trác Na vẫn nắm chặt khẩu súng không buông. Dường như Đông Thần mất hết kiên nhẫn, hắn bước tới, từng bước đi về Niếp Trác Na. Mà lúc này, Niếp Trác na chân tay đã run rẩy rồi. Cô ta không biết bắn súng, lại càng không biết làm thế nào để bắn. Cho tới khi Đông Thần bước đến, hắn cầm lấy cổ tay của Niếp Trác Na muốn lấy lại khẩu súng.
\- Đông Thần, đừng có bức ép tôi!
\- Buông!
Dù cổ tay bị bóp chặt nhưng Niếp Trác Na vẫn không buông tay. Hai người giằng co một lúc, phía xa, Lang không kìm được khi thấy Niếp Trác Na như vậy. Anh ta nhân lúc tên áo đen lơ là rồi đẩy hắn ra chạy về phía của Niếp Trác Na. Niếp Hy thấy Lang như vậy thì đau lòng. Cô cũng chạy phía sau của Lang.
\- Đông Thần! Anh đi chết đi!
Niếp Trác Na không biết vì sao gào lớn, cô ta luồn một ngón tay muốn bóp cò. Mà Đông Thần nhanh chóng phản ứng hướng họng súng sang bên cạnh. Đúng lúc ấy, Lang vừa chạy đến, họng súng chĩa thẳng vào anh ta. Nhưng không sao còn kịp thời gian để anh ta né tránh nữa.
Một tiếng súng vang lên bên tai, mẹ của Niếp Trác Na vì vậy mà hét lớn. Niếp Gia cũng không tin vào mắt mình. Tất cả mọi chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, chẳng ai có thể phản ứng kịp. Người ngã xuống đất không phải là Lang mà là Niếp Hy. Ngay lúc nguy cấp vừa nãy, cô đã chạy kịp đến che chắn viên đạn cho Lang. Chính vì vậy, trước ngực cô trào ra một dòng máu đỏ làm cho người ta khá kinh hãi.
Niếp Trác Na thất thần buông tay, cô ta ngồi sụp xuống đất. Lang vội đỡ lấy thân thể của Niếp Hy, anh ta... Anh ta không bao giờ ngờ rằng Niếp Hy lại làm như vậy. Niếp Gia vội vàng lao đến, ông ta thấy con gái như vậy thì quay lại hét lớn với đám giúp việc đang đứng ở góc nhà.
\- Gọi cấp cứu mau!
Niếp Hy cảm giác bản thân sắp không thể tỉnh táo nữa. Cô cố gắng dồn hết sức lực còn lại nắm lấy tay của Lang muốn nói gì đó nhưng không thể nào cất tiếng được. Lang ôm chặt lấy cô thể của Niếp Hy, tay ấn lồng ngực của cô để máu đỡ chảy ra nhưng không ăn thua. Đúng lúc này, vô tình anh ta lướt qua một vết bớt dưới cổ của cô. Chắc vì Niếp Hy hay mặc áo cao cổ nên mới không ai biết. Chính vết bớt này đã khiến Lang tỉnh ngộ. Hình ảnh cô bé cứu hắn lần đó hiện lên trong tâm trí hắn. Năm đó, cô bé ấy mặc một chiếc váy trắng, tuy không có nhìn rõ mặt nhưng điều anh ta chắc chắn thấy rõ nhất chính là vết bớt này.
Nội tâm của Lang bắt đầu chấn động. Anh ta cảm thấy bản thân bao năm nay quá chi là ngu ngốc. Ngu đến nỗi mà anh ta không thể