Sau cuộc đánh nhau, Loss và Đông Thần đều thở dốc. Trên mặt Đông Thần tím bầm, khoé miệng lại rỉ máu từng giọt chảy xuống. Loss cũng chẳng khá hơn, hắn bị Đông Thần đánh trọng thương khá nghiêm trọng.
Lúc này, Loss nhếch miệng giơ ngón cái lên, nước mưa trút xuống ngày một nhiều. Hắn dần hướng ngón tay cái của mình xuống. Đàn em của hắn nhận được lệnh bắt đầu lao đến người của Đông Thần.
\- Loss! Mày....
\- Tao biết tao không thể sống lâu nữa... Nhưng... Tao chết thì tao cũng phải dẫn mày theo!
Từ trong đảo bắt đầu có tiếng nổ kinh hoàng. Căn biệt thự đó được gài bom, không... Cả cái đảo này được gài bom. Nhưng lại bom này kích cỡ nhỏ, được chôn dưới cát mỏng, chỉ cần ai dẫm lên sẽ phát nổ ngay.
Quả nhiên, phía bên trái của Đông Thần có một mấy người dẫm vào bị nổ tan xát. Nụ cười của Loss ngày một lớn. Không biết hắn lấy từ đâu ra một khẩu súng, chĩa thẳng vào Đông Thần. Con người Loss vốn thâm độc như vậy, hắn sẽ chẳng bao giờ giữ lời.
Đông Thần đứng bất động, nắm chặt tay lại.
Một tiếng súng vang lên, không phải là súng của Loss mà là tiếng súng của một người khác. Viên đạn vô tình trúng ngay giữ ngực của Loss. Cả Đông Thần và Loss đều bất ngờ, người đang cầm khẩu súng không ai khác chính là Cách Cổ Lạp. Cô đứng cách đó không xa, khẩu trúng trên tay cô là vừa lấy được của một tên bị trúng đạn. Thấy Đông Thần gặp nguy hiểm, cô không kìm chế được mà giơ súng bắn Loss. Thấy cổ tay hắn khẽ động, Cách Cổ Lạp cắn răng bắn thêm một phát nữa. Lần này viên đạn bắn vào bụng hắn.
\- Loss! Anh đi chết đi!
Tiếng hét của cô vượt qua cả những hạt mưa mau. Loss vẫn nhếch miệng, nhưng khẩu súng trên tay hắn đã rơi xuống đất rồi. Hắn ngã về phía sau, hơi thở đứt quãng. Nằm trên mặt đất lạnh lẽo, hắn bất giác nhớ lại hết tất cả mọi thứ. Hắn bỏ số tiền khổng lồ mua hòn đảo này vì trước kia hắn đã cùng ba mẹ đến đây. Hắn thấy nụ cười trên môi của mẹ, thấy sự quan tâm của ba. Đó là hồi ức hắn không bao giờ quên. Ai biết được, đằng sau cái vẻ ngoài đó, hai người bọn họ chưa từng có tình cảm với nhau. Ngay từ cái đêm tình nhân của mẹ giết ba hắn, thì cũng chết ngay từ đó rồi.
Có địa vị thì sao? Hắn không thể cảm nhận thấy cái cảm giác ấm áp của gia đình lúc trước nữa. Chỉ có cô... Chỉ có Cách Cổ Lạp là người đầu tiên khiến hắn cảm nhận được điều đó. Được chính tay cô giết mình, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, rất thoải mái. Đêm đó, hắn thấy Cách Cổ Lạp ngủ mê man, cô có gọi tên bố mẹ và ông nội. Hắn mới biết rằng thì ra cô cũng giống hắn, bị mất hết người thân. Thế nào hắn lại cởi bỏ xiềng xích cho cô, lại cẩn thận đắp chăn rồi ngồi xuống ngắm nhìn cô ngủ.
Hắn đã yêu cô rồi. Hắn muốn cô ở bên cạnh mình. Đã rất nhiều lần hắn tự nhủ rằng hắn chỉ yêu cái gương mặt này thôi. Nhưng hắn đã sai, hắn vẫn yêu cô như vậy. Khi thấy cô nhảy ra ngoài cửa sổ, hắn không có gọi người bắt cô lại mà chỉ đi theo sau cô. Hắn thấy cô ngã, chân đã chảy máu như vậy mà vẫn muốn chạy, hắn muốn tiến lên đỡ lấy cô nhưng lại thôi.
Hắn rất muốn giết Đông Thần, tên khốn ấy quá may mắn khi được cô yêu.
Đến cuối đời, hắn vẫn chỉ có một mình.
Loss dần dần nhắm mắt, từ trong túi áo của hắn rơi ra một tấm ảnh. Đó là bức ảnh của Cách Cổ Lạp đang mỉm cười tươi giữa ánh mặt trời ấm áp...
Thấy Loss bất động, Đông Thần cố gắng chặn ngực, lảo đảo đi về phía của Cách Cổ Lạp. Cô buông lấy khẩu súng xuống, ôm chầm lấy hắn. Mà lúc này, tất cả thuộc hạ của Loss đã bị hạ hết, Cát Nặc thở dốc đỡ lấy Cát Nã.
Đông Thần vui mừng, hắn cúi xuống, tìm lấy đôi môi của cô đặt lên đó một nụ hôn sâu. Bao