Cát Nặc nghe Cách Cổ Lạp nói xong thì đi đến chỗ Đông Thần vạch chiếc áo trên người hắn ra. Quả nhiên, phía tim có một mảnh thủy đâm vào vẫn đang không ngừng ra máu.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, Cát Nặc cắn răng nói.
\- Cứu ngài ấy trước. Để ngài ấy sử dụng ống thở.
Nói xong anh ta nhìn cô, cúi đầu ý nói xin lỗi. Từ đảo về đất liền mà đi bằng tàu này mất khá nhiều thời gian.
Mà Cách Cổ Lạp không còn thời gian nữa. Mũi cô bắt đầu chảy máu. Nhìn Đông Thần nằm bên cạnh, cô cảm thấy không nỡ. Với tất cả những gì đã trải qua, kết thúc thật rồi. Trong đầu vang lên tiếng nói của bà cụ lần trước cô gặp. Một trong hai người sẽ chết... Nếu như vậy, cô sẽ tình nguyện chết thay cho Đông Thần.
Cát Nã nắm chặt lấy tay của Cách Cổ Lạp. Anh ta thúc giục người lái thuyền tăng hết tốc độ. Cách Cổ Lạp cũng víu vào tay của Cát Nã, hình như muốn nói cho anh ta biết cái gì. Cát Nã ghé tai xuống, tiếng cô thì thào rất nhỏ.
\- Nhờ... Anh... Giao tấm thẻ... Này cho Cách Nam... Tìm anh ấy... Giúp tôi...
Cát Nã giật mình, anh ta thò tay vào túi áo của Cách Cổ Lạp. Quả nhiên có một tấm thẻ đen. Đây chính là toàn bộ tài sản của Cách Gia mà Đông Thần đưa cho cô. Cô không tiêu nó, cô giữ gìn muốn tận tay đưa cho Cách Nam.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đối mặt với cái chết. Hình như, lần này cô không nỡ thì phải. Hai mắt dần nhoà đi, Cách Cổ Lạp thấy ba mẹ, ông nội vươn tay về phía của cô. Hai hàng nước mắt chảy ra, cô vươn tay về phía họ. Cô đi rồi. Nơi đây mệt mỏi quá. Cô muốn đến nơi đó với người nhà của mình. Đến cuối cùng, cô cũng nhìn thấy Cách Lâm, Cách Khải và đặc biệt hơn là Cách Hiên...
Đông Thần... Em buồn ngủ quá.
Em chỉ sợ không thể tỉnh lại gặp anh nữa.
Nhưng quá mệt rồi, em muốn ngủ, ngủ một giấc thậ sâu.
Đông Thần, em yêu anh, mãi yêu anh...
Tạm biệt!
Chiếc bánh xe giường bệnh chuyển bánh đưa cả Cách Cổ Lạp và Đông Thần vào phòng phẫu thuật. Các bác sĩ nhìn tình trạng của hai người thì cảm thấy hơi hoảng. Nữ y tá kiểm tra tình hình xong thì vội nói.
\- Cô gái đó chết rồi. Còn người đàn ông đang trong tình trạng nguy kịch, tim bị mảnh thủy tinh đâm khá sâu, hình như đã ghim hẳn vào rồi, chỉ sợ...
\- Tiến hành kiểm tra, nếu phù hợp, lấy tim của cô ấy để thay thế!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Chiều hôm ấy, Đông Thần đang ngồi đọc sách. Hắn nhìn Cách Cổ Lạp và một bé trai chơi đùa trong vườn. Hình ảnh này thật ấm áp. Cách Cổ Lạp ngẩng đầu, mái tóc dài xoã xuống bờ vai nhỏ nhắn của cô. Hắn thấy cô mỉm cười vẫy tay với hắn. Còn có, đứa bé gọi hắn là ba. Thằng nhóc rất giống hắn, rất dễ thương.
Đông Thần đặt quyển sách xuống muốn đi về phía hai mẹ con. Nhưng đến nơi, hắn phát hiện rằng không thấy bóng dáng của ai nữa. Chiếc xích đu trắng vẫn cứ thế đung đưa. Hắn tìm kiếm cô và đứa bé. Bỗng lại có tiếng phát ra từ trong nhà.
\- Ông xã, anh đứng ngoài đó làm gì? Vào ăn cơm với con đi.
Nghe vậy, Đông Thần hơi nghi hoặc đi vào bên trong nhà. Hình bóng của cô lại biến mất. Giọng nói của cô vang bên tai của hắn, Đông Thần khó chịu ôm lấy đầu.
\- Ông xã, em phải đi rồi... Tạm biệt...
\- Ba à, con đi với mẹ. Con sẽ rất nhớ ba lắm.
Hai người một lớn một nhỏ cứ thế đi xa dần, Đông Thần hốt hoảng đuổi theo. Mồ hôi trên trán hắn chảy xuống từng hạt một, sau đó, rơi vào thứ ánh sáng trắng tinh...
\- Mẹ, ba, Đông Thần... Anh ấy tỉnh rồi...
Đông Gia và Đông Phu nhân nghe vậy thì vui mừng. Hai người họ chạy lại phía giường bệnh của Đông Thần. Hắn cảm thấy cơ thể như mất sức lực. Đông Tư Hạo đi đến đỡ lấy hắn ngồi dậy, để hắn tựa lưng vào thành giường. Còn Đông Phu nhân vội rót cốc nước ấm vừa phải đưa cho hắn uống. Phải nói, hắn đã mê man rất nhiều ngày rồi, cổ họng