Người làm nhà Thương Thụy Mặc thấy cô đi xuống liền chạy đến dọn thức ăn ra,
sau đó quay về vị trí cũ, nhìn nhau cười tủm tỉm,
"Các người nói xem cái này có phải nhà chúng ta sắp có phu nhân không?" một nữ người hầu lên tiếng
"Chắc chắn là sắp có rồi nha, trước giờ chưa thấy thiếu gia đưa phụ nữ về đây, lại cò là bộ dạng cuống cuồng kia là lần đầu tôi thấy"
"Aaaa cô tiểu thư này cũng thật xinh đẹp đi nhìn vào tôi liền muốn rước cô ấy về làm vợ"
"Này cô muốn cướp vợ của thiếu gia à, cậu ấy mà biết được liền vứt cô xuống cho sư tử ăn đó"
"Haa haa haa" cứ thế một trận tiếng cười vang lên,
tay chân họ làm việc miệng lại luyên thuyên với nhau, rất rộn ràng,
mà cái tiếng cười này có truyền đến tai Phương Tiểu Anh khiến cô nở nụ cười,
cô cứ tưởng Thương Thụy Mặc giống ác ma như vậy người làm trong nhà chắc chắn sẽ sống trong nơm nốp lo sợ, không ngờ lại có thể thoải mái như vậy.
Ngồi trên bàn ăn ngồi đối diện với anh ta cô cũng chút ít kiêng dè ăn không ngon miệng cho lắm
"Anh tên gọi là gì?"
Hắn khó tin nhìn cô
"Không biết tôi?"
"Ừm" Tiểu Anh tành thật trả lời bằng âm mũi
Thương Thụy Mặc cứ tưởng cô phải biết anh ta, danh tiếng anh cả cái thành phố này đều biết,
vậy mà vợ của đối thủ anh lại không biết, cô sao lại quê mùa vậy chứ?
"tên gọi Thương Thụy Mặc"
Phương Tiểu Anh kinh ngạc nhìn anh, anh ta vậy mà là Thương Thụy Mặc
cô ít ra ngoài cũng ít quan tâm thị phi nhưng tin tức nhất định là có cập nhập,
Thương Thụy Mặc là đối thủ ngàn năm của Tôn Yên Thần, lại còn rất tài giỏi làm sao cô không biết chứ chỉ là không có nhớ mặt,
mà cũng thật buồn cười đối thủ của chồng cô lại là người đang chăm sóc cô, vợ của anh.
"Sao? biết sợ rồi sao?" thấy ánh mắt kinh ngạc đó của cô hắn đương nhiên đắt ý rồi
"Tôi là đang thắc mắc cái người tên Thương Thụy Mặc tài giỏi kia sao lại là một tên bỉ ổi vô liêm sĩ như anh chứ? đúng là báo đài đánh bóng tên tuổi rất tốt đó"
Thương Thụy Mặc:.....!thật muốn bóp chết cô nha, câu nào cô nói ra đều chói tai như vậy
Anh hậm hực quay mặt qua một bên tỏ vẻ giận hờn cái này làm Phương Tiểu Anh phì cười.
"Cảm ơn anh" Phương Tiểu Anh trầm lặng mà nói, thật sự cảm ơn Thương Thụy Mặc đã cứu cô một mạng,
bây giờ suy nghĩ lại lúc trước cô thật là dại dột cô chết đi rồi có phải tình nhân của anh sẽ càng vui không.
"Cái gì cơ? tôi nghe không rõ"
Thương Thụy Mặc mặt dày tỏ vẻ nghe không rõ muốn cô nói lại thêm một lần nữa
"Tôi nói tôi cảm ơn anh"
"Ừm ừm không có gì, thấy con lợn cái bị