Tôn Yên Thần về nhà thấy đèn không có mở một vùng trời tối ôm,
cái người cho nơi này ánh sáng vẫn luôn là cô, lúc nào anh về cũng thấy đèn ở nhà được bật, luôn chào đón anh,
hôm nay như vậy anh lại không quen, trong lòng cảm thấy lo lắng,
chạy lên phòng tìm cô không thấy cô đâu tìm khắp nhà cũng không thấy,
cô không có ở nhà?
nghĩ đến đây anh càng lo lắng, lúc trưa anh bị cô làm cho chảy máu nhiều đến vậy có khi bị ngất ở góc nào đó không?
lấy điện thoại ra gọi một cuộc anh ra lệnh tìm kiếm cô, sau đó bản thân lấy xe đi tìm cô,
Chạy được nữa đường đột nhiên anh dừng xe, lại bắt đầu dằn co trong lòng,
tại sao anh lại lo lắng như vậy? không được anh không được lo lắng cho cô, không, anh chỉ sợ cô chết đi, nếu cô chết đi thì anh làm sao trả thù?
chắc chắn là như vậy, anh lấy cái lý do đó chạy đi tìm cô cho đến sáng, cũng bỏ mặc Cố Gia Hân.
__________________
Thương Thụy Mặc rất giữ lời hứa, sáng sớm đã đưa cô về,
anh ta bước xuống mở cửa xe cho cô, cô liền bước ra,
"Anh nói anh không biết đường mà?" cả quãng đường đi cô thấy anh ta chạy rất nhanh giống như rất quen thuộc
"Buổi sáng tỉnh dậy đột nhiên biết thôi" hắn ngả ngớn trả lời cô,
cô trong lòng mắng hắn một câu, cái này rõ ràng là lừa cô,
nhưng đưa cô về tận đây thì phải lịch sử cảm ơn anh ta một tiếng
"Cảm ơn anh"
"Không cần cảm ơn, lần sau lấy thân báo đáp là được" hắn dựa người vào xe trêu đùa cô
"Vô sỉ" cái tên này cô thật sự không muốn nói chuyện với hắn chút nào,
sau đó xoay người bước vào nhà, không thèm nói chuyện với anh nữa,
nhìn theo bóng lưng của cô hắn khẽ nở nụ cười mê người.
Hai người họ không cảm thấy có một đôi mắt thông qua cửa kính rét lạnh đang nhìn họ,
Tôn Yên Thần tức đến gân xanh trên trán nổi hết lên, ném ly nước thật mạnh xuống sàn khiến nó vỡ toang, mảnh vỡ cứa trúng tay anh, máu chảy một đường,
cô được lắm, anh cả đêm không ngủ đi tìm cô,
cô lại ở bên tên Thương Thụy Mặc kia cả đêm bây giờ lại còn ân ái trước mắt anh,
Tôn Yên Thần