Ngày hôm sau, sau khi Đường Hoan ăn sáng xong liền đến Đoạn Thị tìm Đoạn Kim Thần.
Mọi người trong công ty nhìn thấy cô đều kính cẩn chào hỏi, nhưng khi đến văn phòng cô mới phát hiện anh không có ở trong văn phòng.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác mất mát sâu sắc, cô bước về phía trước vài bước, nhìn vào văn phòng trống rỗng.
Khi cô định quay người đi, lại bị thu hút bởi phong bì màu hồng ở trên bàn.
Ban đầu cô không muốn xem, nhưng vì tò mò cô bước đến như thể bị ma xui quỷ khiến, cô cầm phong thư trên bàn lên, do dự một lúc lâu, cuối cùng cô mở nó ra.
Khi cô cầm phong thư lên, trái tim cô đập rất nhanh như thể cô đã làm chuyện gì khuất tất vậy.
Nội dung trong bức thư đều là nói về sự quan tâm và yêu thương dành cho Đoạn Kim Thần, nhưng cách xưng hô lại vô cùng mờ ám, không khó để tượng tượng ra người phụ nữ này có mối quan hệ không bình thường với Đoạn Kim Thần, nhất là khi nhìn thấy cuối thư đề tên Tiểu Nghiên, trong lòng cô đau đớn không thở nổi.
Ban đầu cô cho rằng anh đối với Lương Phỉ Phỉ có sự khác thường, nhưng không ngờ bây giờ lại xuất hiện thêm một Tiểu Nghiên.
Trái tim cô đau đớn như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm nhấm.
Lẽ nào người trước đây gọi điện cho anh chính là Tiểu Nghiên này? Còn cả lần trước anh bỏ rơi cô là vì người phụ nữ này sao?
Trong lúc cô đang đau lòng, cánh cửa văn phòng bị ai đó mở ra, bóng dáng cao lớn của Đoạn Kim Thần xuất hiện ở cửa.
Khi nhìn thấy Đường Hoan cầm phong thư trên tay, khuôn mặt anh lạnh như băng và sải bước đến giật lấy bức thư trên tay cô.
Khi Đường Hoan biết là Đoạn Kim Thần bước vào, vốn dĩ cô định cất bức thư đi nhưng đã quá muộn, bởi vì trước khi cô kịp ra tay Đoạn Kim Thần đã bước đến trước mặt cô.
Phong thư trên tay bị giật mất, trên mặt cô thoáng qua một tia hoảng sợ, nhưng cô rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Dù sao cũng bị bắt tại chỗ rồi, cho dù giải thích thế nào cũng không thể nói rõ được.
“Ai cho em tùy tiện động vào đồ của anh?” Giọng nói của người đàn ông lạnh như băng không mang theo một chút nhiệt độ nào.
Đường Hoan dường như nghe thấy tiếng tim vỡ của chính mình, cô ngước lên nhìn anh, đôi môi mấp máy: “Không phải chỉ là một phong thư thôi sao? Đến mức phải lo lắng như vậy không? Lẽ nào người phụ nữ trong bức thư này rất quan trọng với anh?”
Đoạn Kim Thần không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt anh lạnh lùng: “Sau này đừng tùy tiện động vào đồ của anh!”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, Đường Hoan không muốn nói nhiều với anh nữa, giờ phút này cô đau đến mức không thở được, cô sợ nếu như còn ở lại đây, cô sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Lúc này cô chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Được, sau này em sẽ không quan tâm đến chuyện của anh nữa.”
Dù sao quan hệ giữa họ cũng chỉ là thỏa thuận, cô hoàn toàn không quan trọng đối với anh, anh có bao nhiêu người phụ nữ thì sao chứ?
Cô hít một hơi thật sâu và đi về phía cửa.
Đoạn Kim Thần nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, sự tức giận trong mắt càng ngày càng lớn, anh ném phong thư lên bàn, khi bàn tay của Đường Hoan sắp chạm vào tay nắm cửa thì đột nhiên bị kéo mạnh lại.
Khi cô ngước mắt lên, lưng cô đã dựa vào cửa, khuôn mặt tà mị của người đàn ông hiện ra trước mặt cô.
Nhìn vào ánh mắt sâu như hầm băng của anh, trái tim cô không khỏi đập nhanh hơn.
Cô bỗng cảm thấy ghét bản thân mình như thế này, rốt cuộc là từ khi nào cô lại không thể kiềm chế được lòng mình khi đối diện với anh như vậy?
Một mặt, cô ghét sự thờ ơ vô tình của Đoạn Kim Thần đối với mình, mặc khác cô lại không thể ngừng chú ý đến mọi thứ về anh.
Trong mũi cô tràn ngập mùi hương độc đáo của người đàn ông, hai tay cô đặt trước ngực anh, nhịp tim dưới lòng bàn tay như muốn thiêu đốt làn da cô.
“Nhìn thấy đồ của anh rồi liền muốn chạy sao?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông giống như một dòng chảy tinh khiết.
“Nếu không anh muốn thế nào?” Trong đầu cô lại nghĩ đến tiếng anh Thần, cô luôn cảm thấy khó chịu, cho nên lời nói ra cũng mang theo một chút oán hận: “Em không có sức quyến rũ vô hạn như anh, có nhiều phụ nữ viết như cho anh như vậy.”
Cô vừa dứt lời liền ngây người ra, tại sao trong lời nói của cô lại có sự ghen tuông rõ ràng như vậy?
Lời nói của cô khiến cho tâm trạng của Đoạn Kim Thần tốt lên rất nhiều, anh sát lại gần cô, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô: “Em đang ghen sao.”
Mặt Đường Hoan nóng lên, nhưng vẫn khẩu thị tâm phi: “Ai ghen chứ? Anh đừng nằm mơ nữa.”
Rõ ràng cô nên tức giận, nhưng những lời này lại mang theo một sự mờ ám.
Giọng điệu của cô giống như đang làm nũng với Đoạn Kim Thần vậy, khiến anh nhất thời nổi dã tâm muốn trêu chọc cô.
Anh đưa tay nhéo cằm cô éo cô nhìn anh: “Lẽ nào không phải vì em nhớ anh nên mới đến công ty tìm anh sao?”
Bị nói trúng tim đen, Đường Hoan nhất thời không nói nên lời.
Không thể phủ nhận rằng cô đến công ty tìm anh là vì mấy hôm nay anh không về nhà.
Nhưng cô không muốn thừa nhận trước mặt anh và lại càng không muốn cho anh biết cô đang nghĩ gì.
Hai người họ ở bên nhau vốn là vì quan hệ lợi ích, nếu như để anh biết cô động lòng với anh, e rằng anh nhất định sẽ giễu cợt cô.
Cô một bên đấu tranh với sự thừa nhận của nội tâm, một bên đối mặt với sự khiêu khích của anh, cô cảm thấy bản thân mình không có thời gian nhàn rỗi nữa.
Nhiệt độ trong phòng làm việc dần dần tăng lên, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, thân thể của Đoạn Kim Thần áp sát vào người Đường Hoan.
“Em đến công ty tìm anh là vì đã nhiều ngày anh không về nhà, cho nên mới đến đây xem một chút, để tránh người ngoài nhìn vào nói em không làm đúng chức trách của một người vợ, ngay cả chồng mình làm gì ở bên ngoài cũng không biết.”
Đường Hoan cảm thấy lời nói của mình không có vấn đề gì, nhưng khi lọt vào tai Đoạn Kim Thần nó lại biến thành sự quan tâm.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một vòng cung đẹp đẽ, nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện Đường Hoan giấu anh uống thuốc tránh thai, tâm trạng tốt đẹp của anh lập tức biến mất, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lùng hơn vài phần: “Tốt nhất là như vậy, đừng