Bây giờ mối thù gần như đã trả xong, có lẽ cô có thể rời khỏi Đoạn Kim Thần, không cần phải dựa vào sức mạnh của anh nữa, dù sao bây giờ cô cũng không có gì phải sợ nữa rồi.
Trước đây cô sợ Lê Mỹ Mỹ và Đường Vãn Tình là vì một mình cô không thể lật đổ được nhà họ Đường, nhưng bây giờ họ đã ngã xuống, cô không cần phải lo lắng sợ hãi nữa.
Trong lòng nghĩ như vậy, cô lập tức vui hẳn lên.
Nghĩ đến mấy ngày hôm nay vì chuyện của Đường Vãn Tình, cô luôn đi theo dõi cô ta mà không đến bệnh viện thăm bà ngoại, cô liền bắt xe đi đến bệnh viện thăm bà.
Sau khi ở bệnh viện nói ra hết những lời trong lòng với bà ngoại, cô mới rời khỏi bệnh viện.
Khi vừa ra đến cửa bệnh viện, cô đột nhiên nhận được điện thoại của La Vưu Phi hẹn cô đi uống rượu.
Đường Hoan không chút do dự đồng ý.
Cô bắt xe đến địa điểm hai người đã hẹn nhau.
Vừa bước vào cô đã thấy La Vưu Phi đang ngồi ở đó uống rượu một mình, trên bàn đã có mấy chai rượu rỗng.
Cô cau mày và bước tới, La Vưu Phi nhìn thấy cô lập tức vẫy tay: “Hoan Hoan…ở đây…”
Cô đi tới và ngồi xuống đối diện cô ấy, La Vưu Phi lập tức rót cho cô một ly rượu và cười nói: “Đã lâu chúng ta không uống cùng nhau rồi, tối nay không say không về nhé.”
Đường Hoan cầm ly rượu lên và cụng ly với cô ấy, cô vừa uống cạn, La Vưu Phi lập tức rót đầy cho cô, sau khi hai người chạm vài ba ly, Đường Hoan cảm thấy La Lưu Phi có gì đó không ổn.
Trước đây khi hai người họ ra ngoài uống rượu, bình thường đều là cô chủ động, bởi vì cô có tâm sự nên muốn khiến bản thân trở nên tê liệt.
Nhưng mặc dù lần này La Vưu Phi cười rất vui vẻ, trông không có vẻ gì là có chuyện buồn bực, nhưng cô biết, cô ấy nhất định đã gặp phải chuyện gì không vui hoặc có chuyện gì đó nghĩ chưa thông suốt, cho nên mới mượn rượu giải sầu.
Nhưng cô cũng không vội hỏi, bởi vì cô biết La Vưu Phi nhất định sẽ nói với cô.
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của cô cũng không được tốt, cùng uống với La Vưu Phi, hai người càng uống càng nhiều, trên bàn chẳng mấy chốc đã bày đầy vỏ chai rỗng.
Cả hai đều uống đến mức mặt đỏ hết lên, La Vưu Phi gần như đã say khướt rồi, cô nhìn Đường Vãn Tình thỉnh thoảng cười lớn nói rằng có được người bạn tốt như Đường Hoan là may mắn nhất trong đời cô.
Tửu lượng của Đường Hoan luôn rất tốt, mặc dù cô đã uống rất nhiều, nhưng ý thức của cô vẫn rất tỉnh táo, nghe thấy La Vưu Phi nói như vậy, cô chỉ mỉm cười.
Người vốn đang cười toe toét là La Vưu Phi đột nhiên đổi sang vẻ mặt buồn bã: “Hoan Hoan….mình thực sự thích Đại Thịnh rồi…cậu nói xem mình phải làm thế nào đây?”
Nghe thấy cô ấy nói vậy, Đường Hoan không thấy ngạc nhiên chút nào, bởi vì lần trước ở phòng bệnh cô đã thấy ánh mắt của La Vưu Phi khi nhìn Giang Chi Thịnh có sự khác thường, cô đã đoán ra bảy tám phần rồi, bây giờ cô ấy nói ra, chỉ là xác thực cho suy đoán trong lòng cô mà thôi.
Nhưng cô ấy đã thích Giang Chi Thịnh từ khi nào vậy, tại sao trước đây cô lại không nhận ra?
Thấy cô ấy lại muốn uống tiếp, Đường Hoan nhanh chóng cầm lấy ly rượu trong tay cô ấy: “Đừng uống nữa, còn uống nữa cậu sẽ say mất.”
“Haha…..” La Vưu Phi đột nhiên cười khổ: “Say thật là tốt…say rồi, trái tim mình sẽ không cảm thấy đau nữa, mình cũng sẽ không nhớ anh ấy, cậu có biết không trong khoảng thời gian này mình gần như đã dày vò bản thân đến phát điên…Hoan Hoan…trái tim mình thật sự rất đau…người mà mình thích không thích mình, cậu có thể hiểu được tâm trạng của mình không?”
Nói rồi La Vưu Phi bắt đầu khóc, còn Đường Hoan sau khi nghe cô ấy nói như vậy, trong mắt cũng tràn đầy sự cay đắng.
Sao cô có thể không hiểu tâm trạng của cô ấy, cô cũng giống như cô ấy.
Người cô thích cũng không thích cô, cảm giác này quả thực còn đau hơn là kim châm vào tim.
Đường Hoan nhất thời không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, bởi vì bản thân cô còn không thể giải quyết được chuyện của chính mình, vậy thì sao có thể giải quyết được chuyện của người khác?
Thấy La Vưu Phi nằm bò lên bàn, Đường Hoan khẽ thở dài rồi dìu cô ấy ra khỏi quán bar.
Cô cố gắng dìu La Vưu Phi ra đến cổng quán bar, cả người cô ấy gần như dựa vào người Đường Hoan, khiến cô toát mồ hôi.
“Bảo cậu đừng uống cậu lại uống nhiều như vậy.
Bây giờ thì hay rồi? Mình đưa cậu về nhà thế nào đây?” Đường Hoan bất lực nói.
Nhưng La Vưu Phi lại bật cười: “Tối nay mình sẽ ngủ với cậu, bố mình mà biết mình uống say như thế này chắc chắn sẽ lột da mình mất.”
“…..cậu cũng biết bố cậu sẽ đánh cậu sao!”
“Mình đương nhiên là biết rồi, ông ấy rất hung dữ.”
Cô bất lực lắc đầu.
Cô vừa định dìu cô ấy ra đầu đường, đột nhiên một bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt, cô định bảo anh ta nhường đường thì lại một giọng nói giễu cợt vang lên trên đầu cô: “Đây không phải là phu nhân của nhà họ Đoạn sao.
Nửa đêm canh ba uống rượu trong quán bar đúng là bại hoại gia phong.”
Anh ta lạnh lùng nhìn người phụ nữ đã uống say đang dựa vào người Đường Hoan và khẽ nhíu mày.
Đường Hoan không quan tâm đến sự mỉa mai của anh ta.
Bởi vì trong mắt cô, Lưu Hạo và cô không cùng một loại người, nên cô không cần phải quan tâm đến anh ta.
Cô muốn vượt qua anh ta rồi rời đi, nhưng đột nhiên cô nhớ đến lá thư trên bàn của Đoạn Kim Thần, cô cảm thấy người đàn ông ở trước mặt này có thể biết sự tình, dù sao anh ta cũng là anh em tốt của Đoạn Kim Thần, cô liền hỏi một câu: “Anh có biết Tiểu Nghiên là ai không?”
Lưu Hạo sững sờ một chút, dường như anh ta không ngờ cô đột nhiên sẽ hỏi như vậy, nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại: “Cả đời này cô cũng không thể so với cô ấy được, cô ấy là nữ thần, còn cô chẳng qua chỉ là cát bụi.”
Đường Hoan hoàn toàn không nghĩ rằng Lưu Hạo sẽ nói cho cô biết sự thật, nhưng không ngờ anh ta lại nhận xét cô như vậy.
Cô đang định phản bác lại thì La Vưu Phi đột nhiên đứng lên và bảo vệ Đường Hoan ở phía sau, sau đó chỉ vào Lưu Hạo và nói: “Anh là cái gì chứ? Sao lại dám mắng