Nhìn chiếc xe ngày càng xa, lửa giận trong mắt Giang Chi Thịnh từ từ biến thành mất mát, ánh trăng chiếu xuống kéo dài bóng dáng của anh, vô hình trung lộ ra một nỗi cô đơn.
Im lặng suốt cả quãng đường về biệt thự ở Vịnh Nguyệt Hồ, sau khi xuống xe Đường Hoan đi thẳng lên phòng, Đoạn Kim Thần ngồi trong xe nhìn bóng lưng cô rời đi, trực tiếp ra lệnh cho tài xế lái xe rời khỏi biệt thự.
Khó khăn lắm mối quan hệ của hai người mới dịu đi, bây giờ lại quay trở lại trước giải phóng, Đường Hoan cũng không quan tâm lắm, dù sao hai người họ như vậy cũng không phải một hai ngày, trong lòng cô đã tê liệt từ lâu rồi.
Kể từ khi Đường Vãn Tình bị Đoạn Lâm Phong đánh ngày hôm đó đến bây giờ luôn không cam tâm, cô càng nghĩ càng tức giận.
Vốn tưởng rằng Lương Phỉ Phỉ thật sự muốn giúp cô nhưng không ngờ lại lợi dụng cô để tiếp cận Đoạn Lâm Phong, để cô trở thành một con ngốc bị anh lợi dụng, lại còn làm nhiều chuyện ngu ngốc như vậy.
Bây giờ nghĩ lại cô biến thành bộ dạng như bây giờ đều là do Lương Phỉ Phỉ, ban đầu nếu như không phải cô ta dạy cô hãm hại Đường Hoan, thì sao cô có thể rơi vào tình cảnh như bây giờ?
Vốn dĩ cô có thể nhàn nhã làm Đoạn phu nhân nhưng bây giờ mọi thứ đều vô ích, còn cô ta bây giờ lại đứng bên cạnh Đoạn Lâm Phong, cục tức này cô không thể nào nuốt trôi được.
Vì vậy sáng hôm sau, Đường Vãn Tình đến hiệu thuốc mua Axit sunfuric, sau đó đến chỗ Lương Phỉ Phỉ chặn cô ta lại.
Nếu đến Tập Đoàn Lương Thị tìm cô ta chắn chắn sẽ không có tác dụng, bởi vì rất có khả năng cô có thể bị đuổi ra ngoài khi chưa nhìn thấy cô ta, cho nên cô chỉ có thể ôm cây đợi thỏ ở cửa nhà cô ta.
Cô đợi từ sáng đến tối, khi đã uể oải, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng xe tắt máy.
Bàn tay cầm chai axit của cô trở nên trắng bệch, nhất là khi cô nhìn thấy cảnh Lương Phỉ Phỉ ôm Đoạn Lâm Phong, mắt cô đỏ hoe, cô bất chấp lao ra khỏi góc tối.
“Con tiện nhân dám dụ dỗ người đàn ông của tôi, hôm nay tôi nhất định phải hủy hoại cô!” Nói rồi cô mở nắp chai axit ra và hất về phía Lương Phỉ Phỉ.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Lương Phỉ Phỉ đang định về nhà, nhưng không ngờ Đường Vãn Tình từ đâu chạy tới như một kẻ mất trí, lúc này cô sững sờ đứng yên tại chỗ.
May mà Đoạn Lâm Phong phản ứng nhanh, anh nhanh chóng bước tới nắm tay Lương Phỉ Phỉ và kéo cô ra.
Axit bị đổ tràn ra đất, nhanh chóng bốc lên khói đặc và mùi hắc.
Lương Phỉ Phỉ và Đoạn Lâm Phong nhìn axit bốc lên khói trắng dưới đất, đôi đồng tử co rúm lại.
“Đồ tiện nhân, sao cô dám hủy hoại khuôn mặt của tôi?” Giọng nói sắc bén của Lương Phỉ Phỉ vang lên, phá vỡ bầu trời đêm tĩnh lặng.
Đường Vãn Tình thấy axit không đổ lên người Lương Phỉ Phỉ, cô lại mở nắp chai ra và hất về phía họ: “Hôm nay tôi sẽ hủy hoại đôi cẩu nam nữ các người, cho dù tôi có chết cũng sẽ kéo các người chịu tội thay.”
Cô thực sự rất tức giận, người đàn ông luôn miệng nói yêu cô trong chớp mắt anh anh em em với người phụ nữ khác, tất cả đều là dối trá.
Từ đầu đến cuối anh đều không yêu cô, còn cô lại ngốc nghếch vì anh mà moi tim móc phổi.
Cả hai người họ đều đáng chết!
Sau khi sững sờ một lúc, Đoạn Lâm Phong lập tức hoàn hồn và kéo Lương Phỉ Phỉ đến khu vực an toàn, sau đó anh sải bước tới nắm chặt tay Đường Vãn Tình và không nói không rằng tát vào mặt cô.
Đường Vãn Tình bị đánh ngã xuống đất, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy oán hận: “Đoạn Lâm Phong, không ngờ anh lại vì người phụ nữ này mà đánh tôi!”
“Cô chính là một kẻ điên, rốt cuộc cô còn muốn làm ầm ĩ đến khi nào nữa?” Đoạn Lâm Phong tức giận nhìn cô.
Lúc này Lương Phỉ Phỉ xông lên và cũng tát vào mặt Đường Vãn Tình: “Tiện nhân, sao cô dám làm hỏng mặt tôi! Hôm nay tôi sẽ cho cô thử sự lợi hại của tôi.”
Khi cô đang định ra tay, Đoạn Lâm Phong đột nhiên giữ tay cô lại.
Đường Vãn Tình tưởng rằng Đoạn Lâm Phong không nỡ để Lương Phỉ Phỉ đánh cô, đôi mắt nhìn anh tràn đầy hy vọng: “Lâm Phong, có phải trong lòng anh vẫn còn vị trí của em không?”
Lúc này Lương Phỉ Phỉ cũng đang tức giận, thấy Đoạn Lâm Phong ngăn mình lại cô đang định nổi cáu nhưng lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh vang lên: “Em đừng động tay, để anh.”
Lời nói của anh khiến Đường Vãn Tình nghe thấy tiếng vỡ của trái tim mình, sự tức giận trên mặt Lương Phỉ Phỉ lập tức chuyển thành vui vẻ: “Vậy anh làm đi.”
Nói rồi cô vỗ tay và đứng sang một bên quan sát với vẻ kiêu ngạo.
Nước mắt của Đường Vãn Tình không ngừng rơi xuống, cô không ngờ rằng cuối cùng lại đổi lại một câu nói này của Đoạn Lâm Phong.
“Đoạn Lâm Phong, anh thực sự muốn đối xử tàn nhẫn với em như vậy sao?” Cô vừa khóc vừa nói: “Mặc dù em có lỗi với anh, nhưng trong lòng em luôn nghĩ đến anh, nhưng còn anh thì sao? Anh nôn nóng ly hôn với em để đến bên một người phụ nữ khác, trước đây đúng là em đã bị mù nên mới tin những lời anh nói.”
Cô thực sự rất căm hận, cô hận bản thân có mắt như mù nên mới khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Lương Phỉ Phỉ hừ lạnh khi nghe thấy những lời của Đường Vãn Tình: “Muốn trách chỉ có thể trách bản thân cô không có năng lực, hôm nay rơi vào bước đường cùng cũng là do cô đáng đời, cô dựa vào đâu mà trút hết oan ức lên người tôi? Cô nên đi tìm Đường Hoan chứ không phải là tìm tôi, là cô ta hại cô trở nên như bây giờ.”
“Đồ tiện nhân, bây giờ cô còn muốn lừa tôi sao, ban đầu nếu như không phải tôi tin lời cô, tưởng rằng cô thực sự muốn giúp tôi, thì tôi có ngu ngốc đối đầu với Đường Hoan không?”
Nói xong, đôi mắt cô đỏ ngầu, cô lao tới muốn xé nát mặt Lương Phỉ Phỉ, nhưng đáng tiếc cô còn chưa kịp lao lên đã bị Đoạn Lâm Phong kéo lại và hất mạnh ra.
Cô bị đẩy lùi lại vài bước, sau đó ngã xuống đất, cô còn chưa kịp đứng dậy Đoạn Lâm Phong đã bước tới cho cô mấy cái bạt tai.
Những tiếng “Bốp” vang lên, trở