Trong lòng Đường Hoan dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng chưa đầy một giây, lời nói của người đàn ông lại khiến cô lạnh đi: “Đây là người của anh, tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt.”
Thì ra là như vậy, bởi vì bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, Đoạn Kim Thần chỉ vì thể diện mà giúp cô, còn cô lại tự mình đa tình nghĩ rằng anh thật sự muốn giúp cô.
Đường Hoan ơi là Đường Hoan, rốt cuộc đến khi nào mày mới chịu tỉnh ngộ? Trong trái tim anh hoàn toàn không có vị trí của mày.
Xúc cảm mềm mại dưới lòng bàn tay càng khiến Đoạn Kim Thần không nỡ buông tay, đôi mắt sắc bén ban đầu dần dần tối sầm lại.
Đường Hoan lúc này chỉ mặc nội y, dáng người uyển chuyển lộ ra, làn da trắng như sữa của cô càng trở nên trong suốt dưới ánh đèn.
Yết hầu của anh không ngừng cuộn lên lăn xuống, hai tay ôm lấy gáy cô, khi Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng anh đã cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
“Ưm….” Hai tay Đường Hoan đặt trước ngực anh muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị Đoạn Kim Thần ôm chặt khiến cô không thể nhúc nhích.
Hơi thở độ đáo của người đàn ông xộc thẳng vào mũi cô, dưới sự khiêu khích của Đoạn Kim Thần, cơ thể cô dần dần có phản ứng.
Đoạn Kim Thần biết rõ từng điểm nhạy cảm trên người cô, mỗi nơi mà tay anh chạm vào đều khiến cơ thể Đường Hoan khẽ run lên, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng không suy nghĩ được gì.
Cơ thể hai người dính sát vào nhau, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, trong lúc hai người đang ý loạn tình mê thì một tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang sự mờ ám giữa họ.
Tư tưởng đang trên chín tầng mây lập tức trở lại, Đường Hoan đẩy anh ra, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ảo não.
Đoạn Kim Thần đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như bình thường, anh lùi lại một bước và đưa váy cho cô: “Em mặc đồ xong rồi hãy ra ngoài.”
Nói rồi, không biết anh lấy ở đâu ra một chiếc váy, anh ném chiếc váy mà Giang Chi Thịnh chuẩn bị cho Đường Hoan sang một bên, Đường Hoan nhận lấy chiếc váy trong tay anh và không nói gì thêm.
Sau khi anh ra ngoài, cô bắt đầu thay quần áo.
Sau khi Đoạn Kim Thần rời khỏi phòng nghỉ, anh đi ra sảnh, vừa đi xuống lầu liền nhìn thấy Giang Chi Thịnh đang đứng ở đầu cầu thang, xem ra là đang đợi anh.
Vẻ mặt anh không có quá nhiều sự thay đổi mà bình tĩnh bước qua đó, Giang Chi Thịnh nhìn thẳng vào anh, khi Đoạn Kim Thần đi ngang qua Giang Chi Thịnh đột nhiên lên tiếng: “Đoạn Kim Thần, nếu như Hoan Hoan không hạnh phúc, tôi nhất định sẽ làm mọi cách để giành lại cô ấy.”
Đường Hoan là người phụ nữ mà anh hết lòng muốn chăm sóc, anh sẽ không bao giờ để cô chịu thiệt thòi ở chỗ người khác.
Nếu như có một ngày để anh biết được Đường Hoan không hạnh phúc, cho dù đối phương là ai, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để giành lại cô.
Cho dù người đó là Đoạn Kim Thần thì đã sao? Cho dù anh phải liều hết tất cả cũng nhất định khiến Đường Hoan có được hạnh phúc.
Đoạn Kim Thần dừng lại bên cạnh anh, hai người đàn ông có vóc dáng ngang nhau đứng cạnh nhau, khí chất hoàn toàn không phân cao thấp.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một vòng cung mỉa mai, Đoạn Kim Thần không để tâm đến lời nói của Giang Chi Thịnh: “Anh yên tâm, tôi sẽ không bao giờ cho anh cơ hội này.”’ “Đoạn Kim Thần, tốt nhất hãy nhớ những gì anh đã nói.”
“Đương nhiên, mong anh Giang cũng đừng quên bây giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi, tốt nhất anh hãy giữ khoảng cách với cô ấy.”
Sau khi nói xong, anh sải bước đến đại sảnh, bỏ mặc một mình Giang Chi Thịnh đứng đó nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Sau khi Đường Hoan thay xong chiếc váy mà Đoạn Kim Thần chuẩn bị cho cô, cô liền đi xuống đại sảnh, khi Giang Chi Thịnh thấy chiếc váy mà cô mặc trên người không phải cái của anh đưa, trong mắt thoáng qua một tia mất mát, hai tay buông thõng bên hông siết chặt lại.
Anh trơ mắt nhìn cô bước đến bên cạnh Đoạn Kim Thần, nhìn bóng dáng hai người đứng cạnh nhau, anh buồn bã quay đầu lại không nhìn họ nữa.
Tâm trạng của Đường Hoan không hề bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của đám người Lương Phỉ Phỉ.
Trong lòng cô, hai người đó hoàn toàn không quan trọng.
Bảy giờ tối, bữa tiệc đã gần kết thúc, Đoạn Kim Thần và Đường Hoan chuẩn bị rời đi.
Khi họ bước ra đến cửa khách sạn, Giang Chi Thịnh đột nhiên đuổi đến và gọi Đường Hoan: “Hoan Hoan, đợi đã.”
Đường Hoan dừng bước và quay đầu lại thấy Giang Chi Thịnh đang đi đến, trong mắt Đoạn Kim Thần lóe lên một tia lạnh lùng.
“Đại Thịnh, còn chuyện gì sao?” Đường Hoan quay lại nhìn anh và vui vẻ mỉm cười, trên mặt Giang Chi Thịnh là một nụ cười dịu dàng, anh ngước lên nhìn Đoạn Kim Thần và nói: “Anh Đoạn, tôi có vài lời muốn nói với Hoan Hoan, phiền anh tránh đi một lát.”
Nói xong anh cũng không quan tâm Đoạn Kim Thần có đồng ý hay không mà kéo tay Đường Hoan đi sang một bên.
Hai người dừng bước, Đường Hoan lại lên tiếng: “Đại Thịnh, anh muốn nói gì với em vậy?”
Giang Chi Thịnh nhìn vẻ mặt u ám của Đoạn Kim Thần ở cách đó không xa, cũng không để ý mà nhìn cô quan tâm nói: “Hoan Hoan, bất luận em có ở bên cạnh anh hay không hay em ở bên cạnh ai, anh chỉ muốn em biết rằng, cho dù có chuyện gì xảy ra, mọi thứ đều có anh.”
Anh tình nguyện ở sau lưng âm thầm bảo vệ cô, cho dù chồng cô là ai anh đều không quan tâm, anh chỉ hy vọng cô thể sống hạnh phúc.
“Đại Thịnh, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng em đã kết hôn rồi, anh không cần phải đối tốt với em như vậy, anh nên nhìn người trước mặt nhiều hơn.”
Ý cô là anh không cần phải lãng phí thời gian cho cô mà hãy quan tâm nhiều hơn đến những người xung quanh, có lẽ sẽ có được những thành quả không