Nhiệt độ của cô cao đến nỗi khiến người ta khiếp sợ, anh lăn lộn trong giới thương trường nhiều năm
như vậy chưa bao giờ sợ hãi trước bát kỳ tình huống nào, nhưng hôm nay anh đột nhiên biết được cảm
giác sợ hãi là như thế nào.
Nhưng may mà bây giờ cô đã hạ sốt, nhìn Đường Hoan đang thở đều đặn nằm trên giường, trái tim treo
lơ lửng của anh cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Khi Đường Hoan tỉnh lại trong phòng bệnh không có ai, khi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trong không khí
cô liền biết mình đang ở đâu, khóe miệng cô cong lên tạo thành một nụ cười châm biếm.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa nhỏ, nước mưa chảy dọc xuống cửa kính, cô nhìn ra ngoài cửa số một lúc
lâu với đôi mắt trống rỗng, cho đến khi cánh cửa bị ai đó mở ra, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Cô
gái, cô tỉnh rồi.”
Một y tá đẩy xe bước vào và dừng lại bên giường của Đường Hoan, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, y tá
liền lất nhiệt kế ra giúp cô đo nhiệt độ.
Nhiệt độ hiển thị trên nhiệt kế cho thấy Đường Hoan đã hạ sốt, y tá nhìn cô và thở phào nhẹ nhõm rồi
thản nhiên nói: “Tối hôm qua khi cô được đưa đến bệnh viện, tôi đã sợ đến phát khóc, chồng cô thực sự
rất đáng sợ, tôi làm y tá lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy ai lạnh lùng như vậy, nhưng tôi có thể nhìn
ra anh ấy rất lo lắng cho cô.”
Đoạn Kim Thần sao?
Nghe thấy cái tên này, trái tim Đường Hoan đau nhói, ánh mắt lạnh lùng cùng lời nói tàn nhẫn của Đoạn
Kim Thần vang lên trong tâm trí cô.
Không nghe thấy câu trả lời của Đường Hoan, người y tá cũng không hỏi thêm nữa, sau khi kiểm tra
xong cho cô liền rời khỏi phòng bệnh.
Khi cửa phòng đóng lại, Đường Hoan chìm đắm vào suy nghĩ, cô không biết Đoạn Kim Thần đã đi đâu và
cô cũng không muốn biết, đợi sau khi khỏi bệnh, hai người họ làm thủ tục càng sớm càng càng tốt.
Cô thực sự đã chịu đựng đủ những ngày tháng như vậy rồi, nếu như đã định sẵn là không có được vậy
hãy buông tay.
Tập Đoàn Đoạn Thị .
Đoạn Kim Thần vừa bước vào văn phòng liền nhìn thấy Lương Phỉ Phỉ, hôm nay cô mặc một chiếc váy
trễ vai màu be tôn lên dáng người đầy đặn của cô, với khuôn mặt được trang điểm một cách tinh tế khiến
mọi người trong công ty đều không kìm được mà liếc nhìn cô vài lần.
“Anh Kim Thần, em đã ở đây đợi anh nửa tiếng rồi, gọi điện thoại anh cũng không nghe, có phải đã xảy ra
chuyện gì rồi không?”
Lương Phỉ Phỉ biết rằng gần đây Đoạn Kim Thần và Đường Hoan vì máy tin tức trên mạng mà cãi nhau
không dứt, cô đến đây chỉ là để xem kịch mà thôi.
Đoạn Kim Thần liếc nhìn cô rồi nói với vẻ mặt vô cảm: “Tìm anh có chuyện gì?”
“Em đặc biệt đến đây để thăm anh, em lo anh sẽ khó chịu vì những tin tức ở trên mạng.” Lương Phỉ Phỉ
cố ý nhắc đến những chuyện ở trên mạng và thầm quan sát vẻ mặt của Đoạn Kim Thần.
Đáng tiếc là biểu cảm trên mặt của Đoạn Kim Thần từ đầu đến cuối không có quá nhiều sự thay đổi.
“Chuyện của anh không cần em phải bận tâm, tốt nhất em hãy lo việc của mình đi, nếu như để anh biết
chuyện này có liên quan đến em, anh sẽ không khách sáo đâu.” Giọng nói lạnh lùng không mang bắt kỳ
cảm xúc nào vang lên.
Anh ngồi dưới ghế và ngước lên nhìn cô.
Rõ ràng Đoạn Kim Thần đang ngồi, còn Lương Phỉ Phỉ đang đứng.
Nhưng cô vẫn cảm thấy một luồng khí
áp bức của anh đè nén lên người khiến cô khó thở.
Bàn tay buông thống bên hông khẽ siết chặt, cô đè nén sự sợ hãi trong lòng và cố nặn ra một nụ cười:
“Anh Kim Thần, anh đang nói gì vậy? Sao em có thể kiếm chuyện chọc tức cô ấy chứ? Có lẽ là có ai đó
không thuận mắt với cô ấy, cho nên mới tung những chuyện này lên mạng.”
“Em đã nói với anh từ lâu rằng cô ta không phải là thứ gì tốt đẹp nhưng anh lại không tin.
Bây giờ thì hay
rồi, xảy ra chuyện như vậy khiến nhà họ Đoạn phải xấu hổ, hôm qua bác Đoạn đã suýt ngất xỉu vì tức.”
Như thể Lương Phỉ Phỉ cảm thấy chuyện chưa đủ lớn mà đứng một bên thêm mắm thêm muối.
Ngay khi tin tức bùng phát trên mạng, cô đã lập tức cho Đoạn Trấn Nam xem, nhưng đáng tiếc không bao
lâu sau tin tức đã bị Đoạn Kim Thần dập tắt.
Nếu không mọi thứ làm sao có thể trở nên nhạt nhẽo như bây giờ?
Nếu không phải vì sợ bị Đoạn Kim Thần điều tra ra có liên quan đến cô thì cô đã cho nó bùng phát lại khi
nó bị dập tắt rồi.
Thật đáng tiếc cô đã quá biết quá rõ thủ đoạn của Đoạn Kim Thần, nếu như để anh phát hiện ra là cô,
anh nhất định sẽ không niệm tình cũ mà tha cho cô.
Đoạn Kim Thần vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, đợi cô nói xong, đôi môi mỏng của anh nhả ra một chữ:
“Cút!”
Sắc mặt Lương Phỉ Phỉ tái nhợt, cô không ngờ mình nói nhiều như vậy mà cuối cùng lại đổi lấy một chữ
đó của Đoạn Kim Thần.
Cô làm nhiều điều như vậy đều là vì anh, nhưng anh không những không cảm kích mà còn lạnh nhạt với cô.
Đôi môi mỏng khẽ mở ra, nhìn sắc mặt tối sầm của Đoạn Kim Thần.
Cuối cùng cô nhẫn nhịn và quay.
người rời khỏi văn phòng.
Rõ ràng Đường Hoan và Giang Chi Thịnh đã có rất nhiều hành động mờ ám, tại sao anh vẫn một lòng
hướng về Đường Hoan?
Càng nghĩ càng tức giận, đôi giày cao gót bước dưới sàn vang lên những tiếng cộc cộc như muốn trút bỏ
nỗi bất mãn trong lòng cô.
Trong bệnh viện, Đường Hoan vẫn thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa số.
Khó khăn lắm mới trả thù được cho mẹ, nhưng bây giờ cô lại mắc kẹt trong lồng không thể thoát ra được,
cô không biết đến khi nào Đoạn Kim Thần mới buông tha cho cô.
Nghĩ lại liền cảm thấy có chút nực cười, nếu như lúc đầu không gả cho Đoạn Kim Thần, liệu bây giờ cô
vẫn đang phải sống những tháng ngày bị người ta chèn ép hay không?
Có lẽ những tháng ngày trước đây tốt hơn bây giờ, ít nhất cô sẽ không phải đau đớn như bây giờ.
Khi cô đang mải mê suy nghĩ, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, nghe thấy tiếng động, cô quay
đầu lại liền nhìn thấy dáng người cao lớn của Đoạn Kim Thần xuất hiện ở trước mắt.
Cô liếc nhìn anh sau đó liền quay đi.
Bây giờ cô không muốn nhìn thấy anh một chút nào, hễ nhìn thấy anh cô lại nghĩ đến những chuyện mà
anh đã làm.
Nhìn thấy động tác vô thức của cô, trong mắt Đoạn Kim Thần lóe lên một tia áy náy, cổ họng anh cuộn
lên, nhưng lời xin lỗi lại không nói ra được.
Anh là một kẻ kiêu ngạo, trước giờ chưa từng cúi đầu trước mặt người khác, huống chỉ là xin lỗi.
Anh