Buổi tối, sau khi Đoạn Kim Thần về nhà, Đường Hoan đã trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
Cô không muốn nhìn thấy anh sau khi về nhà, thậm chí là đi làm cũng phải gặp anh, điều đó sẽ ảnh
hưởng đến tâm trạng của cô.
Đoạn Kim Thần liền từ chối với vẻ mặt u ám: “Không được, muốn đi làm phải đến công ty của anh.”
Hai tay cô khẽ siết lại, mặc dù trong lòng đã nghĩ đến câu trả lời này nhưng cô vẫn cảm thấy có chút tức
giận khi nghe anh đích thân nói ra, nhưng vẻ mặt cô cũng không thay đổi quá nhiều mà chỉ thờ ơ đáp lại
rồi quay người đi lên lầu.
Mấy ngày này, ngày nào anh cũng mang thuốc bổ đến bệnh viện cho cô, cô đều biết, dù sao trong lòng
vẫn còn yêu anh, cho nên cô mới có chút cảm động trước màn thể hiện cực kỳ bé nhỏ này của anh.
Ngày hôm sau khi Đường Hoan tỉnh dậy, anh đã đang thực hiện nhiệm vụ của mình, Đoạn Kim Thần ngồi
trên ghế ăn với tờ báo buổi sáng mới nhất trên tay.
“Phu nhân, chào buổi sáng.” Di Đồng nhìn thấy cô lập tức chào hỏi, Đường Hoan cười nhẹ đáp lại: “Chào
buổi sáng.”
Nghe thấy âm thanh, Đoạn Kim Thần bỏ tờ báo trong tay xuống và quay đầu nhìn Đường Hoan.
Kể từ khi hai người họ cãi nhau, họ luôn giữ khoảng cách với nhau và ngủ riêng phòng.
Mặc dù Đoạn
Kim Thần có chút bất mãn nhưng nghĩ đến việc trước đó anh đã làm nhiều chuyện quá đáng với cô nên
cũng không miễn cưỡng nữa.
Đường Hoan không nhìn anh mà ngồi xuống ghế bắt đầu ăn sáng.
Ánh mắt Đoạn Kim Thần lóe lên,
nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Nhân viên của Tập Đoàn Đoạn Thị đều đang bận rộn, trước sự cương quyết của Đoạn Kim Thần, cuối
cùng Đường Hoan cũng ngồi chung xe với anh đến công ty, trên đường đi hai người không nói câu nào,
cho đến khi chiếc xe đi vào hầm mới phân tách mỗi người một ngả.
Đường Hoan vừa bước vào văn phòng, Anna nhìn thấy cô liền bước tới chào hỏi: “Đường Hoan, nghe nói
khoảng thời gian này cô bị ốm, vốn dĩ mọi người đều muốn đi thăm cô nhưng điện thoại của cô luôn trong
tình trạng tắt máy.”
Lần trước chuyện của Đường Hoan và Giang Chỉ Thịnh bị tung lên mạng chưa được bao lâu đã bị trấn
áp, cho nên rất nhiều người không biết đã xảy ra chuyện này.
Lại thêm việc mấy ngày này không đến công ty, Đoạn Kim Thần đã tuyên bố với bên ngoài rằng cô xin
nghỉ ốm, bây giờ thấy Đường Hoan gây đi nhiều, Anna cũng bày tỏ sự quan tâm cô với tư cách là đồng
nghiệp.
Đường Hoan cảm thấy khá ổn với sự quan tâm của Anna, trên mặt cô nở một nụ cười nhàn nhạt: “Cảm
ơn cô đã quan tâm, hiện tại tôi đã không sao rồi.”
“Vậy thì tốt quá.” Anna nghe vậy cũng không nói nhiều nữa mà bước vào văn phòng lấy những tài liệu
cần xử lý trong khoảng thời gian này cho Đường Hoan: “Những tài liệu này đều cần cô xử lý, tôi để ở đây
nhé, nều như cần gì có thể nói với tôi bắt cứ khi nào.”
Anna đặt chồng tài liệu lên bàn và dặn dò, Đường Hoan gật đầu rồi cầm lấy một tập tài liệu xem qua, cô
nhận ra nó cần có chữ ký của Đoạn Kim Thần.
Trong mắt cô thoáng hiện lên một tia nghỉ ngờ, công việc của cô tương đối nhẹ nhàng, bình thường khi ở
công ty cũng chỉ đi đưa tài liệu, hay xin chữ ký của Đoạn Kim Thần mà thôi, nhưng không ngờ một
khoảng thời gian không đến công ty nó lại tích lũy nhiều như vậy.
Lẽ nào những tài liệu này đều không cần gấp, cho nên mới đợi cô đến công ty rồi mới xử lý?
Dường như nhìn ra sự nghỉ ngờ trong lòng của Đường Hoan, Anna miễn cưỡng nở ra một nụ cười:
“Trong khoảng thời gian cô không đến công ty, những tài liệu này được chất đống ở đây không có ai dám
gửi đi, hơn nữa máy hôm nay Tổng giám đốc đi công tác, hôm qua cũng mới về, cho nên….”
Ngụ ý là không phải họ không xử lý nó, mà có rất nhiều lý do khiến các tập tài liệu này bị chất đống ở đây.
Nghe đến đây, Đường Hoan cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Được rồi, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ mang
cho anh ấy ký tên.”
Mặc dù cô không muốn gặp anh nhưng đây là trong phạm vi công việc, cô không thẻ vì tình cảm cá nhân
mà ảnh hưởng đến công việc được.
Sau khi Anna rời đi, Đường Hoan mang chồng tài liệu đến văn phòng trên tầng cao nhất.
Khi cô vừa ra khỏi thang máy liền đụng phải Lương Phỉ Phi.
Trong mắt cô lóe lên một tia lạnh lùng và không có ý định quan tâm đến cô ta nhưng Lương Phỉ Phỉ lại
không có ý định buông tha cho cô.
*Ò, em gái bắt đầu làm việc rồi sao?” Giọng nói giễu cợt của Lương Phỉ Phỉ vang lên, cô ta khoanh hai
tay trước ngực và không coi Đường Hoan ra gì.
Hôm nay Lương Phỉ Phỉ mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, tôn lên làn da trắng như tuyết và ngũ quan
thanh tú của cô ta, nó nâng ton da và khí chất của cô ta lên một tầm cao mới, sự cao quý đó khiến cho.
người trước mặt không khỏi cảm thấy tự tỉ.
Nhưng Đường Hoan không hề cảm thấy thua kém, trong mắt cô, Lương Phỉ Phỉ chằng qua chỉ là có một
xuất thân tốt mà thôi, hoàn toàn không khác gì bọn họ.
“Phiền cô hãy nhường một chút.” Đường Hoan không định để ý đến cô ta mà vòng qua cô ta nhưng
Lương Phỉ Phỉ lại cố ý đứng chắn trước mặt cô.
Cô thử vài lần sang trái rồi sang phải, Lương Phỉ Phỉ vẫn không chịu nhường đường, trong mắt cô lóe lên
một tia tức giận: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Cô biết Lương Phỉ Phỉ thích Đoạn Kim Thần, nhưng bây giờ cô ta đã ở bên Đoạn Lâm Phong rồi, tại sao
còn muốn làm khó cô?
“Tức giận sao?” Lương Phỉ Phỉ cười khẩy rồi bước lên một bước thu hẹp khoảng cách giữa hai người:
“Tôi rất thích nhìn dáng vẻ tức giận nhưng không làm gì được tôi của cô đấy.”
Bàn tay ôm tập tài liệu hơi siết chặt lại, Đường Hoan lạnh lùng nhìn cô ta: “Lương Phỉ Phỉ, cô chưa từng
nghe câu chó ngoan không cản đường sao?”
Ngụ ý rằng Lương Phỉ Phỉ là một con chó.
Quả nhiên sắc mặt của Lương Phỉ Phỉ bỗng chốc trở nên khó coi, cô ta giơ tay lên và định chào hỏi lên
mặt Đường Hoan, nhưng Đường Hoan đã nhanh chóng lùi lại một bước và né được bàn tay của cô ta.
Đánh trượt nên sắc mặt của Lương Phỉ Phỉ lại càng xám mét lại: “Con tiện nhân, còn dám trốn sao.”
“Tại sao tôi lại không dám trốn? Lẽ nào tôi phải ngu ngốc đứng yên cho cô đánh sao?” Đường Hoan mỉa
mai nói: “Tôi không phải là một kẻ nhu nhược để cô tùy ý đánh mắng, đừng cho rằng tôi dễ bị bắt nạt, tôi
không ngu ngốc như Đường Vấn Tình đâu, cần thận nếu chọc giận tôi,