Đoạn Lâm Phong nhìn Lương Phi Phi đang cười điên cuồng với vẻ mặt không cảm xúc và lạnh lùng nói: “Tống cô ta vào tù!” Sau khi bỏ lại câu nói này, anh liền lên xe, thư ký cũng lên theo.
Nhìn chiếc xe càng lúc càng xa, Lương Phỉ Phỉ vẫn không ngừng la hét, trong khi đó nhân viên bảo vệ ép cô vào một chiếc xe khác và đưa cô đến đồn cảnh sát.
Khi mọi thứ kết thúc, không còn náo nhiệt để xem nữa, mọi người cũng giải tán.
Sau khi mọi người đã giải tán, Đường Hoan bước ra khỏi góc với một tia sáng lấp lánh trong mắt.
Lương Phỉ Phỉ thực sự ngu ngốc, rõ ràng biết bản thân đang trong tình huống như thế nào, vậy mà còn ngốc đến mức muốn ám sát Đoạn Lâm Phong, đây không phải là đã cho anh ta một lý do chính đáng để tổng cô ta vào tù sao?
Thảo nào cô ta bị Đoạn Lâm Phong xoay như chong chóng, mặc dù kết cục của Lương Phỉ Phỉ còn thê thảm hơn Đường Vãn Tình rất nhiều, nhưng cô ta hoàn toàn xứng đáng, ai bảo cô ta lòng dạ bọ cạp chứ?
Lúc đầu nếu như không phải cô ta từng bước chèn ép, làm khó cô ở khắp nơi thì bây giờ làm sao cô có thể hãm hại cô ta được, mọi thứ đều là do cô ta tự mình chuốc lấy.
Cô không phải là thánh mẫu, cô không thể quên những tổn thương mà Lương Phỉ Phỉ gây ra cho cô, chưa kể cô ta còn ra tay với bạn thân nhất của cô, món nợ này cô phải tính toán rõ ràng với cô ta.
Hiện tại Lương Phi Phi đã ngồi tù, cô ta đã không còn mối đe dọa gì với La Thị nữa rồi.
Cô lấy điện thoại và gọi cho La Vưu Phi hẹn cô ấy đi ăn cơm.
Hai người gặp nhau ở chỗ cũ, khi La Vưu Phi đến nơi thì Đường Hoan đã gọi món xong rồi.
Vừa nhìn thấy cô ấy, Đường Hoan lập tức vẫy tay: “Vưu
Phi, ở đây”
Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa, nụ cười của Đường Hoan càng trở nên rạng rỡ hơn, La Vưu Phi bước đến vị trí đối diện cô rồi ngồi xuống, trên mặt nở một nụ cười: “Có phải có tin gì tốt muốn nói cho mình biết đúng không? Một lát nữa mình còn phải đi phỏng vấn, không có nhiều thời gian đâu “Cậu đi phỏng vấn sao?” Nghe cô ấy nói như vậy, trong mắt Đường Hoan lóe lên tia nghi hoặc: “Cậu không đi giúp bác trai sao?”
Nghe cô nói như vậy, La Vưu Phi nở một nụ cười gượng gạo.
“Bây giờ La Thị không còn như trước nữa rồi, mình đi làm gì?”
Nghe thấy giọng điệu mất mát của cô ấy, Đường Hoàn vươn tay nắm lấy tay cô ấy với vẻ mặt tội lỗi: “Vưu Phi, xin lỗi cậu, đều là mình đã hại cậu và La Thị thành ra thế này.
Nếu như không phải vì cô, La Vưu Phi cũng sẽ không từ một cô chủ giàu có trở thành một thường dân, bây giờ còn phải đi tìm việc làm, trước đây cô ấy chưa từng phải lo lắng đến những vấn đề này.
“Này” La Vưu Phi xua tay và thản nhiên nói: “Cậu đừng để trong lòng, mình nói rồi, mình tình nguyện làm như vậy, được rồi được rồi, đừng nói những chuyện không vui này nữa, chúng ta mau ăn cơm đi, mình đói sắp chết rồi đây này”
Nói rồi cô ấy cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, nhìn dáng vẻ giả bộ vui vẻ của cô ấy, Đường Hoan mím môi, cô không tiếp tục vấn đề này nữa mà kể cho cô ấy nghe về chuyện xảy ra ở Đoạn Thị ngày hôm nay.
“Ý của cậu là Lương Phỉ Phỉ bị tống vào tù rồi sao.” La Vưu Phi nói với vẻ không dám tin, làm thế nào cũng không ngờ một cô chủ cao cao tại thượng như Lương Phi Phi lại có một kết cục thảm như vậy, còn bị tống vào tù nữa chứ.
Gần đây trên mạng đều là những chuyện có liên quan đến Lương Phỉ Phỉ, cô cũng nhìn thấy rồi, thành thật mà nói, trong lòng cô quả thực cảm thấy rất sảng khoái.
“Ừm.
Lần này nhà họ Lương hoàn toàn sụp đổ rồi.” Đường Hoan nuốt thức ăn rồi khẽ nói: “Bây giờ chúng ta đã trả được thù rồi, có lẽ những đơn hàng mà Lương Thị cướp đi trước đây cũng sẽ quay lại với La Thị, mình tin rằng không lâu nữa La Thị có thể khôi phục lại dáng vẻ trước đây.
“Ừm.” La Vưu Phi nghe vậy cũng không có quá nhiều sự dao động, chỉ là ánh mắt nhìn Đường Hoan có một chút phức tạp.
Cô sợ Đường Hoan sẽ nhìn thấy sự khác thường của mình nên luôn cúi đầu xuống ăn cơm, không còn thao thao bất tuyệt với cô ấy như trước đây nữa.
Có lẽ ít nhiều là vì có liên quan đến Giang Chi Thịnh, trước đây khi ở chỗ của Giang Chi Thịnh, anh luôn giữ khoảng cách với cô.
Mặc dù anh rất ân cần và tỉ mỉ đối với cô, nhưng cô có thể cảm nhận được thái độ của anh đối với cô khác với đối với Đường Hoan.
“Hoan Hoan, Vưu Phi, thật trùng hợp?” Khi La Vưu Phi đang mải mê suy nghĩ, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tại.
Trong mắt cô thoáng qua một tia kinh ngạc, cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Giang Chi Thịnh đang hiện ra trước mặt mình.
“Đại Thịnh?” Đường Hoan nhìn thấy anh cũng cảm thấy ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh vừa bàn chuyện với khách hàng và đi ngang qua đây, không ngờ gặp hai người, không phiền nếu anh ngồi xuống chứ?” Mặc dù là giọng dò hỏi, nhưng động tác của anh còn nhanh hơn những gì anh nói một bước, đợi anh nói xong cũng đã ngồi xuống ghế rồi.
Kể từ khi anh xuất hiện, ánh mắt của La Vưu Phi luôn âm thầm hướng về phía anh, khi nhìn thấy ánh mắt của anh đổ dồn vào Đường Hoan, ánh sáng trong mắt cô dần dần mờ đi.
Cô luôn biết Giang Chi Thịnh thích Đường Hoan, nhưng cô không thể khống chế được tình cảm của mình, đặc biệt là sự chăm sóc cẩn thận của anh lúc trước đối với cô khiến cô càng không thể khống chế được lòng mình.
Phục vụ nhanh chóng mang thêm một cặp bát đũa cho Giang Chi Thịnh, cả ba bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện về một số điều thú vị trong cuộc sống.
Nhưng phần lớn thời gian đều là Giang Chi Thịnh nói, còn Đường Hoan thì im lặng hơn, cô hoặc là mỉm cười, hoặc là để La Vưu Phi nói chuyện với Giang Chi Thịnh.
“Em ăn no rồi, Đại Thịnh, Vưu Phi, hai người cứ ăn từ từ, công ty em còn có việc, em đi trước đây.
Đại Thịnh, lát nữa anh đưa