Thời gian lặng lẽ trôi qua, vốn tưởng rằng khi nhà họ Lương kết thúc thì sẽ có một cuộc sống êm ấm, nhưng sau khi Đoạn Lâm Phong có được cổ phần của nhà Lương Thị, anh ta bắt đầu chuyển từ đối đầu bí mật sang đối đầu công khai.
Tập Đoàn Đoạn Thị, trên phòng họp ở tầng cao nhất đang mở một hội nghị quốc tế.
Các nhân viên trong phòng họp đang báo cáo công việc của mình, hai bên là các cổ đông của công ty, người ngồi ở giữa là Đoạn Kim Thần, còn người ngồi bên trái anh là Đoạn Lâm Phong.
Trên màn hình lớn hiện lên rõ ràng những người phụ trách ở các chi nhánh ở nhiều nơi, họ lần lượt báo cáo tình hình công việc của bên mình với Đoạn Kim Thần.
Đoạn Kim Thần mặc một bộ vest thủ công màu đen, đường chỉ vàng sẫm trên cổ áo tôn lên thân phận cao quý của anh với những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt không chê vào đâu được.
Đường Hoan không đủ tư cách tham gia hội nghị quốc tế thường niên của loại công ty này.
“Tổng giám đốc Đoạn, mời anh xem qua thông tin này.
Trợ lý đắc lực Thụy Sâm của Đoạn Kim Thần đưa cho anh một phần tài liệu, anh nhận lấy rồi lật từng trang, sắc mặt anh càng trở nên u ám.
Anh giơ tay ngắt lời người phụ trách đang báo cáo, ánh mắt sắc bén của anh rơi trên người Đoạn Lâm Phong: “Tình hình bên chi nhánh Hà Lan là như thế nào?
Bây giờ người đứng đầu chi nhánh Hà Lan là Đoạn Lâm Phong, giọng nói lạnh lùng không hề khiến anh ta cảm thấy sợ hãi: “Bên này công việc tiến triển đều rất thuận lợi, ngoại trừ việc phát triển khu vực phía Tây bị chính phủ phong tỏa nên tạm thời không thể triển khai được.
“Bốp” một tiếng, Đoạn Kim Thần ném văn kiện ở trong tay xuống bàn: “Nếu như cậu nói với tôi rằng những vấn đề hàng hải này đến từ sức cạnh tranh của những người trong ngành, tôi có thể hiểu được, nhưng cậu lại nói với tôi vì chính phủ, lẽ nào không phải những chuyện này đều đã được xử lý tốt khi bắt đầu tiến hành dự án rồi sao?”
Trong mắt Đoạn Lâm Phong thoáng qua một thần sắc không rõ ràng: “Hiện tại chính quyền địa phương Hà Lan đang tiến hành lựa chọn, vì vậy sẽ làm chậm tiến độ dự án của chúng ta…
“Tôi nói lại một lần nữa.
Đoạn Kim Thần lạnh lùng ngắt lời anh ta và nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi mắt sắc bén: “Dự án lần này rất quan trọng đối với Tập Đoàn Đoạn Thị, bây giờ cậu mới nói với tôi là do chính phủ, chúng ta đầu tư nhiều tiền vào đó như vậy không phải để chơi.”
Giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần vang lên trong phòng họp, các giám đốc ngồi dưới đều toát mồ hôi lạnh khi nghe thấy giọng nói của anh, còn Đoạn Lâm Phong cụp mắt xuống che đi cảm xúc ở trong mắt: “Em biết rồi, anh cả, em sẽ cố gắng xử lý chuyện này.”
“Đoạn Lâm Phong, tôi chỉ nói một lần thôi, tôi không hy vọng vì cậu mà dự án lần này xảy ra bất kỳ sự sai xót nào, bây giờ cậu chỉ là Phó tổng giám đốc của công ty, tôi hy vọng cậu sẽ có một câu trả lời thích đáng về chuyện của chi nhánh Hà Lan.
Lời nói của Đoạn Kim Thần vô hình chung vang lên một hồi chuông cảnh báo trong lòng Đoạn Lâm Phong, anh còn cho rằng chuyện lần này anh làm thần không biết quỷ không hay, không ngờ Đoạn Kim Thần lại biết nhanh như vậy, xem ra thực sự không thể xem thường thực lực của anh ta.
Ánh mắt sắc bén quét qua tài liệu ở trên bàn, Đoạn Kim Thần thực sự không ngờ Đoạn Lâm Phong lại thâu tóm chi nhánh Hà Lan nhanh như vậy, cho dù là với mục đích gì thì đây cũng không phải là một chuyện tốt đối với anh.
Xem ra trong khoảng thời gian này anh ta đã tiến bộ không ít, không còn bốc đồng như trước đây nữa.
Nếu như phát triển theo xu hướng này, thì quyền lực trong tay Đoạn Lâm Phong sẽ ngày càng nhiều, xem ra anh phải nghĩ cách rôi.
Còn Đường Hoan trong thời gian này có quá nhiều chuyện khiến cô có chút mệt mỏi, nên cô không đi làm mà đến bệnh viện thăm bà ngoại.
Cô cắm bỏ hoa bách hợp vào bình, sau đó đi đến bên cạnh bà ngoại và nắm tay bà rồi khẽ nói: “Bà ơi, hôm nay bà cảm thấy thế nào ạ?”
Trong không khí vẫn phảng phất mùi thuốc khử trùng, đây là phòng bệnh tư nhân của bệnh viện, Đoạn Kim Thần đã đặc biệt sắp xếp cho bà ở đây.
Ngoài cửa cũng có hai vệ sĩ, cho nên đến bây giờ cô vẫn không phải lo lắng về chuyện của bà ngoại.
Khó khăn lắm mọi chuyện mới tới hồi kết, cuối cùng cô cũng có thể giành ra một chút thời gian, vừa hay hôm nay Đoạn Kim Thần lại mở hội nghị quốc tế ở công ty cho nên cô muốn giành chút thời gian đi thăm bà ngoại và làm một chút việc mà bản thân muốn làm.
“Hoan Hoan, hiện tại tinh thần của bà rất tốt, nhìn thấy cháu bệnh liền khỏi.” Đường Hoan đỡ bà ngoại ngồi dậy, sau lưng đặt hai cái gối lớn để bà có thể ngồi một cách thoải mái.
Nửa tháng trước, bà ngoại đã tỉnh lại, mỗi ngày đều có người đặc biệt quan sát và chuẩn bị cho bà những bữa an bổ dưỡng nên Đường Hoan cũng không lo lắng nhiều.
“Vậy sau này cháu phải giành nhiều thời gian đến đây thăm bà rồi.” Đường Hoan tiếp lời bà, nhìn sắc mặt của bà ngoại thực sự đã tốt hơn trước rất nhiều, trong lòng cô cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
ít nhất, sau khi kết hôn với Đoạn Kim Thần, bà ngoại cô thực sự đã được chăm sóc rất tốt, cô cũng không có gì phải hối hận nữa rồi.
Bà ngoại đưa tay chạm vào những đường nét trên khuôn mặt thanh tú của Đường Hoan và nở một nụ cười hiền hậu: “Hoan Hoan, trong khoảng thời gian này vất vả cho cháu rồi, cháu xem cháu gầy hơn trước rồi này! Đều là bà ngoại đã liên lụy đến cháu.”
“Bà ngoại, bà nói gì vậy?” Đường Hoan lắc đầu an ủi bà: “Bà vất vả nuôi cháu lớn, là cháu liên lụy đến bà mới đúng.
“Đứa trẻ ngoan, nếu không phải bố cháu vô lương tâm, thì làm sao mẹ cháu lại có kết cục như vậy, cháu cũng sẽ không phải mất mẹ từ khi còn nhỏ như vậy.
Sức khỏe của bà ngoại không tốt, hại cháu còn nhỏ như vậy đã phải chịu nhiều vất vả.
Giọng nói của bà ngoại có một chút nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe, bà càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, tiếng họ của bà vang vọng cả phòng bệnh.
“Bà