Không chờ Đường Hoan nghĩ ngợi, giọng nói run rẩy của Đường Vãn Tình lại vang lên, ánh mắt có chút khẩn cầu, hoàn toàn giống với ánh mắt của một người đang sợ hãi ai đó.
Dáng vẻ của cô trông không hề giống với việc diễn kịch, thực ra nghĩ cũng cảm thấy biểu cảm hiện tại của cô dành cho Đoạn Lâm Phong là hoàn toàn dễ hiểu.
Trước một sự đe dọa dành tới cho bản thân, dù cho cô có mất trí nhớ nhưng bản năng của cô vẫn còn ở đó, đây dường như chỉ là bản thân phòng vệ cơ bản của con người trước một sự nguy hiểm đang xuất hiện ở trước mắt mà thôi.
“Vậy thì chúng ta đổi nhà hàng khác vậy.” Đường Hoàn nhẹ nhàng nói, chuyển hướng về phía xe, đưa Đường Văn Tình tới một nhà hàng khác dùng bữa.
Nói một cách công bằng, cô cũng không muốn ngồi chung trong một bầu khí để dùng bữa với Đoạn Lâm Phong, nếu như không phải vì muốn thăm dò Đường Văn Tình, sao cô có thể tới đây được chứ.
Sau khi dùng bữa với Đường Văn Tình xong, có đưa Đường Văn Tình quay trở về nhà họ Đường, còn có trở về biệt thự.
Màn đêm từ từ buông xuống, dùng bữa tối xong Đường Hoan liền nằm ngay ngắn trên sofa xem tivi, hai mắt cô hướng về phía màn hình nhưng trên đó đang phát nội dung gì, cô hoàn toàn không hề hay biết.
Cô đang nghĩ đảm người xuất hiện trong buổi tối hôm đó là ai, còn cả người đàn ông đeo mặt nạ rốt cuộc có phải lão gia hay không? Ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên tầng, lật người đứng dậy đi lên đó, Đoạn Kim Thần kể từ sau khi trở về nhà vẫn luôn ở trong phòng sách, không ra ngoài.
Đưa tay gõ cửa, nghe thấy giọng nói của người đàn ông vang lên, cô mới đẩy cửa tiến vào.
Đoạn Kim Thần đang ngồi trên bàn làm việc đọc văn kiệnn, ánh đèn pha lê từ trên cao chiếu rọi xuống khiến gương mặt anh tuấn của anh càng trở nên hoàn mỹ hơn.
Nghe thấy có tiếng động nhưng anh không hề ngảng đầu, đầu ngón tay vẫn liên tục bay nhảy trên bàn phím máy tính.
“Có việc gì sao?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang khắp căn phòng, Đường Hoan đi tới trước bàn làm việc của anh rồi dừng lại, bắt đầu lên tiếng: “Anh đã điều tra ra những người xuất hiện trong buổi tối hôm đó là ai hay chưa? Sao bọn họ lại muốn làm hại tới em?”
Cặp lông mày rậm bỗng chau lại, ánh mắt rời khỏi màn hình máy tính, di chuyển tới khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Vẫn đang điều tra, khoảng thời gian này em tốt nhất không nên tùy tiện đi đâu ngoài tầm mắt của anh.” Trong lòng lo lắng, một tay đặt lên bàn làm việc, Đường Hoan nhìn anh rồi nói: “Tại sao, lẽ nào họ còn muốn tiếp tục hại em nữa ư? Nói không chừng là tranh chấp làm ăn trên thương của các anh, sau đó lại chuốc giận lên đầu em đấy chứ?”
Dẫu sao thì thân phận làm phu nhân họ Đoạn vốn đã không dễ thương trường chính là như vậy, chuyện tranh chấp đấu đã là chuyện thường gặp, có những người để đạt được mục đích của bản thân mà bất chấp mọi thủ đoạn, những chuyện như bắt cóc người khác để đe dọa không phải là việc hiếm thấy.
Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này, bây giờ Lương Phi Phi không biết đã đi đầu về đầu, còn Đường Vãn Tình lại mất trí nhớ, hoàn toàn không thể hại cô.
Do vậy khả năng duy nhất chính là Đoạn Kim Thần đắc tội với ai đó, rồi báo thù lên người cô.
Cong miệng mỉm cười, dựa người về phía sau, Đoạn Kim Thần lên tiếng hỏi: “Em cảm thấy có khả năng này sao?”
“Tại sao lại không có chứ? Thương trường làm ăn của các anh vốn đã phải tranh đấu gay gắt, điều này so với hậu cung thời xưa có gì khác nhau đầu chứ, bây giờ bọn họ đều vì tư lợi cá nhân không tiếc mình làm ra những chuyện gây tổn thương tới người khác.” Đường Hoan thẳng thắn phản bác, đối mắt với anh.
Đoạn Kim Thần không trả lời ngay, trầm mặc nhìn cô hồi lâu rồi mới nhẹ giọng nói: “Trí tưởng tượng của em quả thật phong phú.
Thái độ thay đổi quá nhanh, Đường Hoan chưa thể theo kịp.
Lẽ nào không phải sao? Nhưng không phải chứ, dạo gần đây cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng thể nghĩ ra bản thân đã đắc tội với ai, ngoại trừ những đối thủ trên thương trường ra, cô thật sự không thể tìm ra nguyên nhân nào khác.
“Em cảm thấy nếu là các đối thủ trên thương trường, anh sẽ không thể điều tra ra được sao?”
Không chờ Đường Hoan nghĩ ngợi lâu hơn, câu nói của Đoạn Kim Thần vừa được tuôn ra ngay lập tức khiến cô không khỏi sững sờ.
Đúng vậy, nếu như là đối thủ làm ăn, dựa vào năng lực của anh nhất định sẽ có thể điều tra ra người đứng sau, nhưng bây giờ đã qua hai ngày rồi, một chút thông tin đều không có, điều này chứng minh người đó thật sự nhằm vào cô.
Nếu như là vậy, tình hình hiện tại của cô chẳng phải đang rất nguy hiểm ư? Nếu như đảm người đó thật sự tiếp tục tìm tới cô, cô hoàn toàn không biết phải đối đầu với chúng ra sao cả.
“Khoảng thời gian này em tốt nhất hãy ngoan ngoãn ở yên trong nhà, không có việc gì thì đừng ra ngoài.” Giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần một lần nữa vang lên, ảnh mất nghiêm nghị nhìn vào cô.
“Lẽ nào anh định tước mất quyền tự do của em sao?” Đường Hoan trừng mắt nhìn anh hồi lâu rồi mới nói ra được một câu.
Đoạn Kim Thần khẽ nhếch mày, liếc mắt nhìn cô.
“Nếu như em không muốn bị rơi vào thế nguy hiểm thì tốt nhất đừng coi lời nói của anh như gió thoảng qua tai, bằng không tới lúc đó người chịu thiệt nhất vẫn là em thôi.
Bị dáng vẻ tự cao tự đại của anh chọc tới mức giận muốn phun máu, cô trừng mắt, cuối cùng không nói gì thêm quay người đi ra khỏi phòng sách.
Dựa vào năng lực của anh đều không thể tìm được ra kẻ đứng sau là ai, vậy thì cô càng không thể.
Quay trở về phòng ngủ, nằm trên giường, đưa mắt nhìn lên trần nhà, Đường Hoan chìm vào trong suy tư.
Trong lúc cô vẫn đang mải miết suy nghĩ thì chiếc điện thoại đặt trên đầu giường bỗng nhiên vang lên, xóa tan bầu không khí im ắng trong căn phòng.
Muộn vậy rồi còn ai gọi điện tới nữa chứ? Nhấc điện thoại nhìn vào màn hình hiển thị, phát hiện là La Vưu Phi, cô lập tức ngồi dậy, ấn nhận máy.
“Alo, tớ đây Vưu Phi.
“Hoan Hoan, cậu ngủ chưa vậy?” Giọng nói của La Vưu Phi từ trong điện thoại truyền ra.
Đường Hoan lắc đầu trả lời: “Tớ vẫn chưa, muộn vậy rồi gọi tớ có chuyện gì sao?”
“Tâm trạng của tớ không tốt, cậu ra ngoài đi uống cùng tớ vài ly có được không?”
“Tâm trạng không tốt sao?” Đường Hoan chau mày, đưa mắt nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười giờ tối, sau khi do dự một hồi liền gật đầu, “Được, cậu đang ở đâu, mình tới đón cậu.
“Mình vẫn đang ở nhà đây, chúng ta hẹn gặp ở chỗ cũ nhé.”
Sau khi ngắt điện thoại, Đường Hoan đi thay quần áo, khi đi qua cửa phòng sách, cô do dự một chút, định thông báo với