Đường Hoan chạy ra khỏi quán bar với vẻ mặt hoảng sợ, cô không ngờ lúc chạy ra cửa lại va phải Đường Văn Tình, trong mắt cô lóe lên một tia kinh ngạc.
Đường Vãn Tình vừa nhìn thấy cô liền bước tới, khi nhìn thấy máu trên tay cô, cô ta kinh ngạc hét lên: “Hoan Hoan, em bị chảy máu rồi.”
Sau khi nghe cô ta nói như vậy, Đường Hoan mới cảm thấy tay mình đau rát, cô cúi đầu xuống và thấy cánh tay mình đang rỉ máu.
Dưới ánh trăng, vết máu trên tay cô trở nên vô cùng nổi bật, máu tươi chảy dọc xuống cổ tay cô, có thể là do mảnh thủy tinh vỡ vừa rồi cứa vào tay cô.
Ánh mắt cô hơi dao động, cô nhìn chằm chằm Đường Vãn Tình: “Tôi không sao, sao muộn như vậy rồi chị còn ở đây?”
Lần trước cô bị người lạ tấn công, lần này đến quán bar lại gặp phải cô ta, chẳng lẽ lại là một sự tình cờ sao? Trên thế giới này thực sự có nhiều sự trùng hợp như vậy sao? “Chị đi tìm em mà, chị rất nhớ em, chị không ngủ được nên đã lén đi ra ngoài, lúc chị đi ra ngoài đúng lúc nhìn thấy em đi ra khỏi cửa nên chị liền đi theo, em làm sao vậy? Chảy nhiều máu như vậy chắc là đau lắm, chị đưa em đến bệnh viện nhé.”
Câu trả lời vô cùng thông minh khiến Đường Hoan không thể tìm ra chút kẽ hở nào, nhìn sự lo lắng trong mắt cô ta cũng không giống như đang giả vờ nên Đường Hoàn cũng không vướng bận với câu trả lời này nữa mà chỉ âm thầm đề phòng.
“Không sao, tôi về nhà xử lý một chút là được, vết thương không sâu lắm.” Cô từ chối lời đề nghị của cô ta, Đường Hoan muốn rút tay lại nhưng lại bị Đường Vãn Tình lại giữ chặt không chịu buông ra: “Vậy chị sẽ đưa em về nhà.
“Không cần đâu, muộn rồi, chị cũng về đi, nếu không bố mẹ chị sẽ rất lo lắng.
“Không được, bây giờ em đang bị thương, sao chị có thể để em về một mình được? Đi thôi.
Trước sự kiên quyết của cô ta, Đường Hoan đành phải để cô ta đưa mình về biệt thự ở Vịnh Nguyệt Hồ.
Khi chiếc xe dừng lại, Đường Hoan mở cửa xuống xe, Đường Vãn Tình cũng xuống theo: “Hoan Hoan, về nhà nhớ xử lý vết cẩn thận, nếu không nó sẽ bị viêm đó.
Đường Hoan gật đầu, cô đang định lên tiếng thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên trước: “Tại sao em lại bị thương?”
Một cơn gió lạnh thổi qua, sau khi định thần lại, cô nhận ra Đoạn Kim Thần đã đứng ở trước mặt mình với ánh mắt lạnh lùng.
Cô còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy giọng nói của
Đường Vãn Tình: “Khi tôi thấy em ấy đi ra từ quán bar thì đã bị thương rồi.
Đường Vãn Tình cảm nhận được ánh mắt của Đường Hoan, cô giống như một con thỏ sợ hãi, giống như cô đã nói sai điều gì vậy, cô mím môi và cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào Đường Hoan.
Sắc mặt Đoạn Kim Thần trầm xuống, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, nhưng anh không nói gì mà mạnh mẽ kéo Đường Hoan đi vào nhà.
Cô quay đầu lại nhìn Đường Vãn Tình vẫn đang đứng yên tại chỗ và nhẹ nhàng nói: “Chị về trước đi.
Cô ta thực sự bị mất trí nhớ sao? Vừa rồi câu trả lời của cô ta giống như giọng điệu hả hê khi cô gặp chuyện như trước đây vậy, chẳng trách cô ta bị người ta hiểu lầm.
Còn nữa muộn như vậy rồi, cô ta còn đột nhiên xuất hiện ở một nơi hỗn tạp như quán bar, rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Nếu như thực sự như lời cô ta nói, bởi vì nhớ cô và tình cờ nhìn thấy cô đi ra ngoài thì sao?
Cô ta đi ra ngoài muộn như vậy, lẽ nào Lê Mỹ Mỹ và
Đường Kha Thành không lo lắng hay sao? Dù sao bây giờ cô ta vẫn là một bệnh nhân.
“Ay… Lúc cô đang thất thần, một cảm giác đau rát từ cánh tay truyền đến khiến cô hít một hơi thật sâu, tâm hồn đang bay bổng của cô cũng lập tức quay trở lại.
Cô cúi đầu xuống liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, trên tay cằm tăm bông đang nhẹ nhàng lau vết thương cho cô: “Vừa nói xong em đã quên, đáng đời.
“Anh nói chuyện có thể đừng quái gở như vậy được không? Em…” Nói được nửa chừng, Đường Hoan đột ” nhiên không biết nên giải thích như thế nào, nếu như để anh biết cô ở cùng với Đoạn Lâm Phong, có lẽ anh sẽ lại nghĩ linh tinh mất? “Em làm sao?” Thấy cô nói được một nửa không nói nữa, Đoạn Kim Thần khẽ hỏi.
Ánh mắt Đường Hoan hơi dao động, cô lập tức quay đi chỗ khác: “Không có gì…a…anh có thể nhẹ tay một chút không hả? Nếu như anh không muốn xử lý vết thương cho em thì để em tự làm.
Cơn đau truyền đến từ cánh tay khiến cô cau mày, mặt cô cắt không còn một giọt máu, giọng nói cũng lớn hơn vài phần.
Sắc mặt Đoạn Kim Thần không hề thay đổi, sau khi giúp cô băng bỏ xong anh liền cất tăm bông và thuốc khử trùng vào trong hộp thuốc.
Anh quay đầu lại và nheo mắt nhìn cô, sau đó chậm rãi đến gần cô.
Hơi thở độc đáo của người đàn ông ập đến, trái tim Đường Hoan bất giác đập nhanh hơn, cô theo bản năng lùi về phía sau, cho đến khi chạm vào ghế sofa và không còn đường lui: “Anh…anh lại gần như vậy để làm gì?”
Giọng nói của cô có chút lắp bắp, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt cô, anh vươn tay nhéo cằm cô, khoảng cách của hai người gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương: “Em không có gì muốn nói sao”
“Em cần nói cái gì chứ?” Đường Hoan chớp mắt, cô cảm thấy có chút kỳ lạ trước câu hỏi của anh.
Sự lạnh lùng trong mắt anh ngày càng sâu hơn, Đường Hoan nghĩ rằng anh sẽ làm gì đó, nhưng không ngờ anh lại đột nhiên buông tay ra và đứng thẳng dậy, anh nhìn cô một cái đầy ẩn ý rồi quay người rời đi.
Cô cảm thấy có chút kỳ lạ trước ánh mắt vừa rồi của anh, Đường Hoan bứt tóc, nhìn miếng băng gạc màu trắng trên cánh tay, trong mắt cô đều là sự phức tạp.
Tại sao anh luôn có thể đối xử với cô một cách ung dung và bình tĩnh như vậy.
Nếu như trong lòng anh đã không có vị trí của cô, tại sao còn dịu dàng với cô như vậy, lẽ nào anh không biết điều này sẽ khiến cô càng đắm chìm sâu hơn hơn? Cô khẽ thở dài rồi quay đầu nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, sau đó đứng dậy trở về phòng.
Vừa nằm xuống giường sau khi tắm xong không bao lâu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh đó trở nên vô cùng rõ