Giọng nói lạnh lùng khiến mắt cô sáng lên, bước chân vẫn không ngừng di chuyển, cô nhếch môi khẽ cười nhưng không trả lời anh, ánh mắt dường như đang cười nhạo anh vậy.
Đoạn Kim Thần đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói của Đường Hoan: “Anh nghĩ nhiều rồi, em nào dám chọc giận anh, dù sao em cũng muốn sống thêm mấy chục năm nữa.
Sau khi nói xong cô nhanh chóng bước nhanh về phía trước, cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người.
Nhưng cho dù cô đi nhanh đến đâu, Đoạn Kim Thần vẫn dễ dàng đuổi kịp cô.
Khi họ đến nơi, bên trong đã có hai ba người, cô vốn tưởng rằng sẽ không quen ai trong bữa tiệc này, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Giang Chi Thịnh.
Đúng rồi, sao cô có thể quên mất việc Giang Thị đang hợp tác với Đoạn Thị cơ chứ, nghe nói những khách hàng lần này đều rất quan trọng đối với hai công ty, cho nên anh ấy xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ.
Nhìn thấy Đường Hoan, trong mắt Giang Chi Thịnh liền lóe lên một tia sáng, nhưng khi nhìn thấy Đoạn Kim Thần xuất hiện cùng cô, ánh sáng trong mắt anh lập tức mờ đi.
Đoạn Kim Thần vừa bước vào liền nhìn thấy Giang Chi Thịnh, ánh mắt anh tối lại, nhưng trên mặt lại không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Chủ tịch Trần nhìn thấy Đoạn Kim Thần bước vào lập tức nhiệt tình bước tới chào hỏi: “Anh Đoạn, ngưỡng mộ đã lâu, mời anh ngồi.”
Đoạn Kim Thần lịch sự bắt tay với anh ta, sau đó chu đảo kéo ghế cho Đường Hoan.
Cô mím môi, cô biết là anh đang cố ý diễn để cho Giang Chi Thịnh xem, nhưng cô cũng không nói gì mà ngồi xuống ghế.
Chủ tịch Trần nhìn mối quan hệ tinh tế giữa ba người họ, trong mắt thoáng qua sự nghi hoặc: “Anh Đoạn, vị này là…
“Chào Chủ tịch Trần, tôi là Đường Hoan, Giám đốc thiết kế của Tập Đoàn Đoạn Thị, rất vui được gặp anh
Đường Hoan tao nhã đứng dậy bắt tay với anh ta.
Chủ tịch Trần nghe vậy liên tục gật đầu: “Thì ra là Giám đốc Đường, vinh dự quá, đúng là tuổi trẻ tài cao.” Sau khi chào hỏi vài câu, mọi người đều ngồi xuống.
Trong bữa ăn, họ đều nói về chuyện kinh doanh, còn
Đường Hoan chỉ lặng yên ngồi đó lắng nghe.
Cô không biết rốt cuộc Đoạn Kim Thần còn lo lắng điều gì mà nhất định phải đưa cô đến đây, anh sợ cô cắm sừng anh như vậy sao?
Lúc cô đang thất thần, trong bát đột nhiên có thêm một miếng thịt, khi cô ngẩng đầu lên liền va phải một ảnh mắt sâu như biển, hô hấp của cô trở nên ngưng trệ, bàn tay cầm đũa cũng cứng đờ lại.
Trong mắt Đoạn Kim Thần lóe lên một tia sắc bén, mang theo ý tử đe dọa, dường như đang nói nếu cô dám ăn, anh nhất định sẽ khiến cô đẹp mặt.
Cô nghiến răng, quay ra liếc nhìn anh, sau đó liền thu lại ánh mắt, nhưng lại vô tình đối mặt với Giang Chi Thịnh.
Nhìn vẻ đau lòng không chút che giấu trong mắt Giang Chi Thịnh, cô vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ như không nhìn thấy dáng vẻ đó của anh.
Kể từ lần chia tay ở khách sạn lần trước hai người họ đã không gặp nhau, anh gọi điện cô cũng không nghe máy, dù sao cô vẫn có chút canh cánh trong lòng chuyện xảy ra tối hôm đó.
Nếu nói không oán không hận thì là nói dối, dù sao giữa cô và Giang Chi Thịnh không có tình cảm nam nữ, trong mắt cô, anh chính là kẻ thừa nước đục thả câu.
Nhìn ánh mắt xa lạ của Đường Hoạn, Giang Chi Thịnh khẽ siết tay lại, anh cảm thấy có chút hối hận, anh muốn giải thích rõ ràng với cô nhưng cô luôn trốn tránh không chịu gặp anh, điều đó khiến anh cảm thấy rất bực bội.
Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu, anh yêu cô lâu như vậy, tối đó khó khăn lắm mới có cơ hội, nhưng anh vẫn cố kiềm chế không phát sinh quan hệ với cô, nhưng không ngờ cuối cùng cô lại không tin anh.
Bàn tay cầm đũa của anh hơi siết chặt lại, lúc này Chủ tịch Trần nâng ly rượu lên mời anh: “Anh Giang, tối nay nhất định phải vui hết mình nhé, đối với sự hợp tác giữa hai công ty, mong anh sau này chỉ bảo nhiều hơn, nào, tôi kính anh một lỵ, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ .
“Chủ tịch Trần, hợp tác vui vẻ.” Giang Chi Thịnh nở một nụ cười nhạt, sau đó cụng ly với Chủ tịch Trần và ngẩng đầu lên uống cạn, khiến Chủ tịch Trần liên tục khen anh có tửu lượng tốt.
Sau ba vòng rượu, Đường Hoan vẫn ngồi đó rất ít chủ động nói chuyện giống như một người vô hình, trừ khi Chủ tịch Trần thỉnh thoảng hỏi cô, cô mới trả lời.
Sau bữa cơm, chuyện chính đã bàn xong, anh ta bắt đầu nói những chuyện ngoài lề.
Chủ tịch Trần thấy Đường Hoan ngồi đó không nói chuyện và cũng không có hứng thú với những chuyện họ đang nói nên liền chủ động bắt chuyện với cô: “Giám đốc Đường, cô còn trẻ như vậy đã trở thành giám đốc rồi, đúng là quá tài giỏi, nào, tôi kính cô một ly, hy vọng rằng hai công ty sẽ hợp tác vui vẻ.
Chủ tịch Trần là một trong những doanh nhân hàng đầu của Pháp và là người Trung Quốc chính thống.
Nhưng vì từ nhỏ anh ta đã sinh sống ở nước ngoài nên cũng định cư ở nước ngoài quanh năm.
Tuy nhiên anh ta có rất nhiều doanh nghiệp đang hoạt động ở Trung Quốc, cô cũng biết Chủ tịch Trần này có vị trị cực kỳ quan trọng đối với Giang Thị và Đoạn Thị.
Bây giờ anh ta mời rượu cô, nếu như cô không uống chính là không nể mặt anh ta, nhưng tối nay họ đều uống những loại rượu mạnh, cộng thêm việc lần trước cô bị lão già kia hại, đến bây giờ cô vẫn có chút tâm lý sợ hãi với rượu.
Khi cô đang do dự có nên uống hay không thì đột nhiên có hai giọng nói đồng thanh vang lên: “Tôi uống thay cô ấy.
Cô quay sang nhìn thì thấy Giang Chi Thịnh và Đoạn Kim Thần đều nâng ly rượu trong tay lên, cô cảm thấy có chút lo lắng, bàn tay cầm ly rượu hơi nắm chặt lại.
Chủ tịch Trần quay đầu nhìn hai người họ, sự nghi hoặc trong mắt càng đậm hơn, ánh mắt anh ta dừng lại trên người Giang Chi Thịnh và Đoạn Kim Thần, sau đó lại quay sang nhìn Đường Hoan: “Giám đốc Đường quả thực là có sức hút, ngay cả Anh Đoạn và Anh Giang đều đích thân thay cô uống rượu
Nói xong, nụ cười trên mặt anh ta càng đậm hơn, ảnh mắt Đường Hoan hơi dao động, cô nhìn vẻ mặt u ám của Đoạn Kim Thần và nụ cười nhạt trên mặt Giang Chi Thịnh, cô khẽ cười nói: “Chủ tịch Trần, ly rượu này vẫn nên để tôi uống đi, anh Đoạn, anh