Đối mặt với tình huống này, cô muốn ngăn cản nhưng bất lực.
Nếu như có thể thực sự kiểm soát khi yêu một ai đó, vậy thì bây giờ cô cũng không cần phải đau khổ như thế này.
“Hóa ra em cho rằng anh là người như vậy” Đoạn Kim
Thần nghiến răng nói, trong mắt cuộn trào bão tố.
Đường Hoan nhìn thẳng vào mắt anh không chút sợ hãi: “Lẽ nào em nói sai sao? Không phải anh luôn độc đoán chuyển quyền cho mình là đúng sao? Không phải anh luôn cho rằng mình bị cắm sừng cho nên mới đối xử với em như vậy sao?”
Chuyện đến nước này, cô đã nhìn thấu mọi thứ rồi, cho dù rời khỏi anh trái tim cô sẽ chết, nhưng cô cũng không muốn bị anh giày vò mãi như thế này.
Đoạn Kim Thần mím môi nhìn cô, nhiệt độ trong không khí giảm xuống từng chút một, không ai chịu lên tiếng.
Đúng lúc này cô lao công bước ra khỏi phòng sau khi vừa dọn dẹp xong, nhìn thấy bầu không khí căng thẳng giữa hai người, cô ấy muốn nhìn nhưng lại bị Đoạn Kim Thần trừng mắt nhìn, cô lao công sợ hãi nhanh chóng đẩy xe đi khỏi hiện trường, như thể phía sau cô ấy có bão táp thú dữ vậy.
“Sao không nói rồi?” Sau một hồi im lặng, Đường Hoan lên tiếng phá vỡ sự im lặng, trên mặt cô lộ ra một nụ cười mia mai.
Dù sao bây giờ cô cũng không còn gì phải sợ nữa rồi, nếu như anh muốn đe dọa cô, vậy thì tùy anh thôi, tốt nhất anh hãy tức giận mà ly hôn với cô, như vậy cô có thể được giải thoát, sau đó có thể đưa bà ngoại rời khỏi thành phố đau thương này và sống một cuộc đời nhỏ bé của họ.
Đối mặt với câu hỏi của cô, Đoạn Kim Thần không hề lên tiếng mà chỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung mang theo mùi thuốc súng nồng nặc.
Anh đột nhiên tiến lên từng bước, cô bị giật mình trước hành động này của anh, Đường Hoan lùi lại một bước và nhìn anh với vẻ mặt cảnh giác: “Anh muốn làm gì? Em cảnh cáo anh, đừng có làm bậy”
“Em cho rằng anh sẽ làm gì? Bà xã của anh.
Đôi môi mỏng của Đoạn Kim Thần cong lên tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, trên mặt rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, anh của lúc này đáng sợ hơn bao giờ hết.
Khi Đường Hoan tưởng anh sẽ có động thái tiếp theo, nhưng không ngờ anh chỉ mở cửa ra, sau đó vươn tay kéo cô vào phòng.
“A…” Đường Hoan hét lên kinh ngạc trước hành động này của anh, sau đó anh hất mạnh tay khiến cô ngã xuống sofa.
Vốn dĩ sau khi uống rượu cô đã có chút đau đầu, bây giờ bị anh đẩy như vậy, cảm giác chóng mặt càng nặng nề hơn, phải một lúc sau cô mới ổn định lại.
Không biết có phải là do men rượu hay không, tóm lại bây giờ cô to gan hơn lúc bình thường rất nhiều, cô ngẩng đầu lên và nhìn anh với ánh mắt mỉa mai: “Đoạn Kim Thần, ngoài việc bắt nạt em ra anh còn được việc gì nữa, ban đầu rõ ràng đã nói hai chúng ta là mối quan hệ hợp tác, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không coi em ra gì.
“Nếu đã như vậy chúng ta ly hôn đi, như vậy mọi người đều không ghét nhau không phải tốt hơn sao? Cũng tránh việc anh cảm thấy không vui khi ngày nào cũng nhìn thấy em.” Những lời này cô đã đè nén ở trong lòng rất lâu rồi, giờ nói ra khiến cô thoải mái hơn rất nhiều.
Trong mắt cô, mặc dù ban đầu chỉ vì lợi dụng lẫn nhau nên mới kết hôn, cuộc sống sau hôn nhân cũng không vui vẻ mấy, nhưng anh cũng từng khiến cô cảm động, khi cô gặp phải nguy hiểm, anh đã bất chấp cả mạng sống để cứu cô, cô rất cảm động, nhưng bây giờ những sự rung động đó đã không còn nữa rồi.
Sắc mặt Đoạn Kim Thần tối sầm lại, anh bước tới năm chặt cổ tay cô.
Đường Hoan cau mày đau đớn nhưng cô bướng bỉnh không chịu kêu lên, rõ ràng trong lòng rất đau đớn nhưng trên mặt cô lại nở một nụ cười nhạt, điều đó khiến cơn giận của Đoạn Kim Thần càng trở nên mãnh liệt hơn.
“Em nôn nóng muốn ly hôn với anh để ở bên người đàn ông khác như vậy sao?” Gần xanh nổi đầy trên trán anh, nếu như không phải anh kìm cố kìm nén lửa giận trong lòng, có lẽ bây giờ cổ tay Đường Hoan đã bị gãy rồi.
“Đúng vậy!” Cô không chút do dự đáp lại, trái tim cô đau đớn không thở nổi.
“Hóa ra em em ly hôn với anh là để ở bên Giang Chi Thịnh!” Cơn giận trong lòng Đoạn Kim Thần đã lên đến cực điểm, tiếng gầm của anh khiến cơ thể cô không khỏi run lên.
Khoảnh khắc đó, cô dường như nhìn thấy hai người thực sự đã đi đến hồi kết.
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ và chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của người đàn ông.
Thật lâu sau, Đường Hoan lấy hết can đảm nhìn anh và nhẹ nhàng nói: “Đoạn Kim Thần, anh cho rằng chúng ta cứ tiếp tục như vậy có ý nghĩa gì không? Nếu như anh không thích em, tại sao không chịu ly hôn với em?”
“Ly hôn sao? Đường Hoan, em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện này!”Vẻ kiên định hiện lên trong mắt của người đàn ông khiến trái tim Đường Hoan thắt lại, anh kéo mạnh một cái và bế cô lên: “Cả đời này em cũng đừng nghĩ đến việc ly hôn với anh, anh tuyệt đối sẽ không cho phép em ở bên Giang Chi Thịnh đâu.
“A…anh bỏ em xuống, Đoạn Kim Thần…
Đoạn Kim Thần phớt lờ sự vùng vẫy của cô mà bế cô sải bước đi về phía phòng ngủ.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại, tiếng động lớn khiến Đường Hoan càng thêm run rẩy.
Cô bị anh ném xuống giường không thương tiếc, đầu óc cô choáng váng, cô còn chưa kịp đứng dậy thì thân hình cao lớn của Đoạn Kim Thần đã ập xuống.
Sức nặng khiến cô khó thở, cô theo bản năng không ngừng giãy dụa nhưng người đàn ông đã giữ hai tay cô trên đỉnh đầu, sau đó hôn lên người cô một cách mãnh liệt.
Cả một đêm, Đoạn Kim Thần chiếm lấy cô một cách mãnh liệt, tất cả sự tức giận của anh đều dồn hết lên người Đường Hoan.
Đường Hoan nhíu mày thật chặt, làn da trở nên ửng hồng, cô không biết rốt cuộc bản thân đã bị anh chiếm hữu bao nhiêu lần, cô chỉ biết cuối cùng cô đã ngất đi.
Nhìn Đường Hoan đầu tóc ướt đảm mồ hội, trên khuôn mặt thanh tú của cô không còn chút sắc máu nào, Đoạn Kim Thần cau mày, anh thản nhiên vén những sợi tóc vương trên mặt ra sau tai cho cô.
Đột nhiên anh ghé sát vào tai cô, từ trong