“Dì Đồng, lần này cháo rất ngon.
Dì nấu những gì vậy? Màu sắc không được đẹp nhưng ăn khá ngon.” Cô nghĩ có lẽ lần sai đến bệnh viện thăm bà ngoại có thể nấu cho bà ăn.
“Cô chủ thích là tốt rồi.” Dì Đồng nghe vậy nở nụ cười: “Thật ra chỉ là một vài nguyên liệu nấu ăn đơn giản.
Tôi thấy thời gian vừa qua khẩu vị của cô chủ không tốt lắm nên cố ý cho thêm bột huyết và a giao vào nấu nửa tiếng.
Sau khi nấu chín sẽ có món như cô thấy”
“Hôm nay trước khi đi làm cậu chủ đã cố ý dặn tôi nấu một ít đồ bổ cho cô ăn.
Có thể thấy là cậu chủ đang quan tâm đến cô.
Sau này hai vợ chồng có chuyện gì thì nên nói ra, đừng bực bội trong lòng rồi tăng thêm phiền toán không cần thiết.
Giữa vợ chồng không có thù cách đêm”
Dì đồng tận tình khuyên bảo.
Đường Hoan gả cho Đoạn Kim Thần được một thời gian nhưng quan hệ của hai người cứ lên xuống thất thường không ai đoán được.
Bà là một người ngoài mà còn thấy lo lắng chứ đừng nói là Đường Hoan.
Đáng lẽ Đường Hoạn còn muốn ăn thêm một chén cháo nhưng sau khi nghe được câu nói của bà đột nhiên cô hết muốn ăn: “Dì Đồng! Quan hệ giữa cháu và anh ấy không thể nói rõ trong vài ba câu.
Dì không cần lo về chuyện của bọn cháu.
Thấy sắc mặt cô không vui nên dì Đồng cũng không tiện nói tiếp: “Được rồi.
Vậy cô chủ ăn thêm một chén cháo di…”
“Không cần đầu dì Đồng.
Cháu no rồi! Cháu đi dạo đây.” Cô nói xong đứng dậy rời khỏi phòng ăn đi về phía vườn hoa.
Dì Đồng nhìn bóng lưng cô rồi vừa đuổi theo vừa nói: “Cô chủ, cậu chủ đã dặn là hôm nay dù thế nào cô cũng phải ăn nhiều một chút mới được.
“Dì Đồng! Cháu là một người trưởng thành.
Ăn no hay chưa thì cháu tự biết.
Dì giúp cháu để cháo vào hộp giữ nhiệt đi, lát nữa cháu muốn đi thăm bà ngoại.” Đường Hoan lạnh nhạt nói.
Dì Đồng nghe vậy lắc đầu một cái rồi vẫn xoay người cho cháo vào bình giữ nhiệt.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người Đường Hoan khiến toàn thân cô tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt, đôi mắt nhắm nghiền cũng phát sáng như sao.
Thời gian yên lặng hiếm hoi lại bị đánh vỡ bởi một tiếng chuông điện thoại.
Cô lười biếng trợn mắt rồi giơ tay cầm lấy điện thoại di động bên cạnh.
Thấy số lạ cô từ chối không một chút chần cờ, nhưng điện thoại lại reo lên lần nữa.
Thấy số gọi đến hiện lên, trong mắt cô lướt qua vẻ nghi ngờ rồi rốt cuộc nghe máy: “Xin chào!”
“Đường Hoan!”
Giọng nói quen thuộc làm Đường Hoan hơi sửng sốt: “Lưu Hạo! Anh gọi cho tôi làm gì?”
Dựac theo thái độ từ trước đến nay của Lưu Hạo đối với cô, cô cũng không hề cảm thấy anh ta gọi điện cho cô là chuyện tốt đẹp gì.
“Cô có thích món quà mà tôi tặng không?” Một câu nói khó hiểu làm cho Đường Hoan sửng sốt.
Sau đó cô nhớ đến tấm hình hôm qua nên lạnh lùng nói: “Tấm hình tối hôm qua là do anh gửi ư?”
“Đúng thì sao?” Lưu Hạo thoải mái thừa nhận, trong điện thoại truyền ra tiếng cười khẽ của anh ta.
Nhưng Đường Hoan nghe vậy lại tức giận: “Lưu Hạo! Anh bị điên à? Anh gửi mấy tấm hình đó cho tôi làm gì? Anh không thể thấy tôi sống tốt như vậy sao?
Cô thật sự không hiểu vì sao Lưu Hạo phải làm như vậy.
Dù anh ta thích người phụ nữ kia cũng không thể đối xử với cô như vậy.
Dù sao cũng không có lý do.
Nếu như vì cô gả cho Đoạn Kim Thần làm cho người phụ nữ anh ta yêu đau lòng thì anh ta càng không nên tìm cô mà nên tìm Đoạn Kim Thần.
Bởi vì kẻ có lỗi với người phụ nữ kia là Đoạn Kim Thần.
“Nếu cô không gả cho Đoạn Kim Thần thì tất nhiên tôi sẽ không nhằm vào cô.
Nhưng cô nhẹ nhàng gả cho Đoạn Kim Thần và cướp lấy vị trí của Tiểu Nghiên thì sao tôi có thể không gióp cô ấy giành lại vị trí cũ?”
Giọng nói của Lưu Hạo lộ vẻ châm chọc: “Đúng rồi.
Chắc cô không biết thân phận của Tiểu Nghiên nhỉ? Cô ấy chính là bạn gái từ thuở ấu thơ của Đoạn Kim Thần ở nước Mỹ.
Tháng sau cô ấy sẽ về.
Đến lúc đó cô phải nhường ngôi.
Từ đầu đến cuối cô chỉ là một kẻ thế thân mà thôi.
Lời của anh ta như một lưỡi dao sắc bén làm tất cả sự đau đớn và lửa giận trong lòng Đường Hoan bùng lên, bàn tay cầm điện thoại ngày càng siết chặt.
Đầu điện thoại bên kia vẫn truyền đến giọng nói châm chọc của Lưu Hạo: “Nếu tôi là cô thì tôi đã tự rời đi từ sớm, đỡ đến lúc đó bị người ta đuổi.
“
“Lưu Hạo! Tôi có phải đồ thay thế hay không đều không liên quan gì đến anh.
Tôi có rời đi hay không cũng không đến lượt anh lên tiếng.
Anh đừng xen vào việc của người khác.
Anh có giỏi thì đi tìm Đoạn Kim Thần rồi nói những lời này, tốt nhất làm cho anh ta ly hôn với tôi, vậy chúng ta đều vui vẻ mà cũng đỡ để anh cứ thấy tôi không vừa mắt”
Cô nói xong lập tức cúp điện thoại.
Ở đầu điện thoại bên kia, Lưu Hạo cũng không hề giận bởi những câu nói của cô mà còn cười vui vẻ hơn.
Sau khi cúp điện thoại Đường Hoan nổi giận đùng đùng rời khỏi biệt thự.
Cô muốn đi tìm Đoạn Kim Thần để hỏi cho rõ ràng.
Có phải từ trước đến nay anh vẫn chỉ xem cô như kẻ thay thế nên mới cưới cô không?
Di Đồng chuẩn bị cháo xong nhưng khi đi ra thì thấy cô vội vã ra ngoài.
Bà đuổi theo: “ Cô chủ! Cô đi đâu vậy! Cô không cần cháo à?”
Nhưng Đường Hoan mặc kệ dì Đồng đang nói gì, cô ngồi lên xe rồi lái xe đến tập đoàn Đoàn thị
Suốt dọc đường tốc độ xe của cô đều ở mức cao nhất.
Quãng đường bình thường đi trong một giờ bị cô rút ngắn hai mươi phút.
Xe vừa ngừng lại cô không chờ kịp vội đi đến cửa chính.
Nhân viên tập đoàn Đoàn thị thấy cô vội cung kính chào hỏi nhưng cô chỉ đi thẳng về phía trước.
Vừa bước vào thang máy cô lập tức nhấn nút lên tầng trên cùng.
Cả đường đi cơn giận trong lòng cô không hề giảm bớt chút nào mà ngược lại càng tức giận.
“Ting!” Cửa thang máy mở ra, cô không đợi thư ký thông báo mà đẩy cửa đi vào.
Khi cô vào thì đúng lúc Đoạn Kim Thần đang gọi điện thoại với người khác.
Anh thấy cô không thèm gõ cửa đã vào thì mặt trở nên tối tăm: “Em đến đây làm gì?”
“Tôi đến đây làm gì hả?” Đường Hoan cười lạnh.
Trước mắt Đoạn Kim Thần, cô giơ điện thoại trước mặt anh một lượt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Anh xem thử mình đã làm gì rồi dựa vào đầu mà giận tôi cùng Đại Thịnh.
Hình như so với một cái hôn thì anh còn thân mật hơn kìa.”
Giọng nói của