Từ sau khi mẹ mất cô và bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, nhưng thân thể bà ngoại không khỏe nên cô vẫn luôn vừa học vừa kiếm tiền nuôi ngoại.
Sau đó cô gặp Đoạn Lâm Phong – người đàn ông đem đến sự ấm áp cho cô.
Nhưng cô quay đầu mới phát hiện đó là một sự lừa dối.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng mình sẽ không để ý đến họ đoàn nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế được trái tim mình, vẫn động lòng với Đoạn Kim Thần, cuối cùng bị thương đến mức không thể cứu chữa.
Khó khăn lắm cô mới quyết định ly hôn với anh nhưng trong bụng lại có con của anh.
Chẳng lẽ cả đời này cô phải dây dưa không rõ với anh sao?
Nước mắt lặng im rơi xuống nhỏ trên mu bàn tay cuối cùng rớt xuống hòa làm một với đất.
Cô vẫn luôn ngồi đó không nhúc nhích cả một buổi chiều cho đến khi màn đêm buông xuống.
Nước mắt bị gió hong khô không biết từ bao giờ, giờ phút này hai mắt cô sưng đỏ như hột đào.
Gió nhè nhẹ thổi mái tóc cô làm cô lạnh run một cái.
Đến khi muốn đứng lên cô mới phát hiện tay chân rất tên.
Nhìn bốn phía đã không còn một người đi đường, ngay cả điện đường sáng lên lúc nào cô cũng không biết.
Khó khăn lắm mới đứng lên thì cảm giá tê dại trên chân làm cô chỉ có thể đứng tại chỗ không dám đi một bước.
Đợi đến khi cô muốn trở về thì cô mới đột nhiên nhớ ra là mình không lái xe mà trên đường đã không còn xe đi ngang qua từ lâu.
Ha ha! Ngay cả ông trời cũng muốn gây khó khăn cho cô.
Rốt cuộc cô làm người ta ghét đến cỡ nào chứ?
Vốn dĩ cô muốn đến tìm La Vưu Phi nhưng lại không muốn để cô ấy quá lo lắng nên cuối cùng cô không đi tìm cô ấy
“Hoan Hoan!” Đợi khi cô muốn rời đi thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.
Cô dừng chân xoay người, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia cô run rẩy toàn thân, đôi môi đỏ mọng hơi run, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên sợ hãi: “Anh…
Không phải là anh ra nước ngoài sao? Tại sao anh ở đây?
Trong ánh mắt khiếp sợ của cô, anh đột nhiên bước tới một bước rồi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, để cắm trên đỉnh đầu và ngửi mùi thơm trên tóc cô.
Nỗi mong nhớ trong lòng anh biến mất trong nháy mắt.
Hơi thở của đàn ông truyền tới làm hốc mắt Đường Hoan ê ẩm.
Chẳng hiểu vì sao cô đột nhiên xúc động muốn khóc.
Tâm tình vừa vất vả lắm mới bình phục lại tan rã vì sự xuất hiện của anh.
Cô hít hít mũi và đẩy anh ra: “Đại Thịnh! Không phải anh đã ra nước ngoài à? Sao anh lại ở đây?”
Cô cố gắng nở một nụ cười và không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ anh nhận ra điều gì khác thường.
Nhưng dù cô che giấu tốt cỡ nào thì Giang Chi Thịnh vẫn dễ dàng nhìn rõ sự buồn bã trong đáy máy cô.
Anh giơ tay lau khô khỏe mắt cô, giọng nói dịu dàng vang lên: “Anh không yên tâm về em nên quay lại.
Trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp.
Nước mắt mà cô vất vả lắm mới ngưng lại làm mờ tầm mắt cô.
Cô ngửa đầu chớp chớp mắt, trong giọng nói lộ ra một chút buồn bã: “Em không sao, anh không.
“Hoan Hoan! Trước mặt anh em không cần cố gắng chịu đựng.” Cô vẫn chưa dứt lời đã bị Giang Chi Thịnh cắt đứt.
Anh không hề che giấu vẻ đau lòng trong mắt.
Nước mắt dâng lên trong mắt cô, cô nhìn gương mặt đẹp trai của anh rồi quay đầu nhìn cảnh đêm sôi động của bờ sông
“Mặc dù anh rời khỏi đất nước nhưng em là người anh chú ý đặc biệt nhất nên em vừa đăng tin là sẽ biết ngay
Thấy ánh mắt dịu dàng như nước của anh, trong lòng Đường Hoan có hàng trăm loại cảm xúc lẫn lộn.
Cô ở đây lâu như vậy mà Đoạn Kim Thần không hề gọi một cuộc điện thoại hay nhắn một tin nhắn mà Giang Chi Thịnh ở xa tận nước ngoài nhìn thấy tin của cô lại không ngần ngại quay về từ ngàn dặm.
Đúng là giữa yêu và được yêu thì người được yêu luôn luôn chiếm ưu thế.
Chỉ cần trong lòng Đoạn Kim Thần có một vị trí nhỏ cho cô thì bây giờ cô cũng không bị thương thế này.
Rất cuộc là vì anh không yêu cô nên lúc này mới làm cô đau lòng muốn chết.
Đôi môi tái nhợt nở nụ cười buồn bã: “Thật ra anh không cần phải về, em không sao cả”
Anh hơi nhíu mày ngắm nhìn gò má xinh đẹp của cô rồi đưa tay kéo thân thể cô bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Hoan Hoan! Anh đã nói là đừng cố mạnh mẽ trước mặt anh.
Anh rời đi là để em vui vẻ hạnh phúc nhưng bây giờ cậu ta đối xử không tốt với em thì anh quay lại cướp em từ trong tay cậu ta.
Anh đã thề là chắc chắn sẽ không để cho bất cứ ai tổn thương Đường Hoan.
Nếu cô ở bên Đoạn Kim Thần mà đau khổ như vậy thì chắc chắn anh sẽ dùng hết sức để dẫn cô rời xa Đoạn Kim Thần.
Anh chắc chắn sẽ không để cho cô gái mà mình vẫn luôn thương nhớ trong lòng phải chịu ấm ức.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của người đàn ông, lớp vỏ ngoài mà Đường Hoan vất vả giả vờ bị phá hủy trong nháy mắt bởi sự dịu dàng của anh.
Nước trào ra từ đôi mắt, cô lao vào ngực Giang Chi Thịnh khóc lóc cực kì đau lòng.
Trong không khí quanh quẩn tiếng khóc trầm thấp cùng giọng nói đau đớn: “Tại sao… Tại sao người em yêu không phải là anh? Đại Thịnh! Tâm trạng em rất đau khổ, rất đau…
Cô đột nhiên rất hận mình.
Tại sao cô lại yêu một người không nên yêu.
Rõ ràng lúc trước đã bị Đoạn Lâm Phong lừa gạt một lần mà sao vẫn không thể phòng thủ tốt trái tim của mình?
Nhớ tới những lời nói vô tình của anh, tim cô đau đớn không chịu nổi như bị vạn mũi tên đâm xuyên.
Nghe thấy tiếng khóc của cô, hai mắt Giang Chi Thịnh cũng trở nên chua xót mà lòng anh lại rất đau khổ.
Tay anh vỗ nhẹ lưng cô an ủi: “Anh biết mà Hoan Hoan… Đừng khóc! Cậu ta không biết quý trọng em thì sau này để anh bảo vệ em được chứ?”
Giọng nói dịu dàng như nước chảy nhưng nghe vào tai lại làm lòng Đường Hoan càng thêm đau khổ.
Nước mắt ướt đẫm chiếc áo sơ mi không rẻ của Giang Chi Thịnh, cô lắc đầu trong lòng anh: “Anh không hiểu… Đại Thịnh! Anh không thể hiểu được thứ tình cảm mà em giành cho anh ấy… Có phải do em làm quá nhiều chuyện sai nên ông trời mới đối xử với em như vậy phải không?”
Từ khi cô biết nói cô chỉ nhận được tình yêu của mẹ nhưng bà đã qua đời từ khi cô còn nhỏ.
Mặc dù cô có cha nhưng cũng không khác gì không có.
Khi đã trưởng thành thì người cô