Dương Lệ Quyên không ngờ Đường Hoan lại không biết tốt xấu như vậy, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, “Cô đừng có không biết tốt xấu, đừng tưởng rằng mình là nữ chủ nhân nhà họ Đoạn thì có thể muốn làm gì thì làm, cô có biết cô ấy có thân phận gì không? Nếu cô không chịu cúi đầu thì cô chỉ có hại mà không có lợi thôi.”
“Tôi chẳng sao hết, tôi mặc kệ cô ta có thân phận thế nào, tóm lại chuyện này không phải tôi sai nên tôi sẽ không cúi đầu, hơn nữa hiện giờ người bị mắng thảm nhất trên mạng hình như là tôi thì phải?”
“Tóm lại bên trên đã lên tiếng nhất định phải đè chuyện này xuống, chẳng lẽ cô muốn cãi mệnh lệnh của công ty sao?” Dương Lệ Quyên đứng dậy khỏi ghế sofa, “Tiểu Nghiên của chúng tôi là nhân vật công chúng, sao có thể cúi đầu nhận lỗi với cô được, cho dù cô là nữ chủ nhân nhà họ Đoạn cũng không được!”
Cho dù cô ta là nữ chủ nhân nhà họ Đoạn thì sao?
Chẳng qua chỉ là người phụ nữ không được yêu thương mà thôi
“Tôi chưa bao giờ lấy thân phận nữ chủ nhân nhà họ Đoạn ra áp đặt các người, từ đầu đến cuối đều là một mình chị kêu như vậy, chị Dương, làm việc đừng quá tuyệt tình, hành vi này của chị nếu bị đưa ra ánh sáng thì chỉ có mất nhiều hơn được thôi.” Đường Hoan tốt bụng cảnh cáo nhưng vẫn có người không thèm cảm kích.
Dương Lệ Quyên không ngờ mình nói đến mức này rồi mà cô vẫn không chịu nhượng bộ, lập tức giận dữ đập bàn đứng dậy nói, “Giám đốc Đường, tôi hy vọng cô có thể đặt ân oán cá nhân sang một bên lấy đại cục làm trọng, nếu cô vẫn còn tiếp tục hồ đồ như vậy thì đến lúc đó chỉ thiệt cô thôi.”
Chị ta căn bản mặc kệ chuyện lần này rốt cuộc là ai đúng ai sai, chỉ một lòng muốn bảo toàn thể diện của Mộ Vũ Nghiên.
Đường Hoan cười lạnh một tiếng, không chút lùi bước phản bác, “Nếu các người thật sự coi trọng lợi ích công ty như vậy thì ban đầu đừng có công bố mấy video kia lên mạng, lại càng đừng không biết xấu hổ chạy tới đây bảo tôi công khai giải thích, chị có bản lĩnh thì bảo cô ta đăng đầy đủ video lên mạng để công chúng phân tích xem rất cuộc là ai đúng ai sai.
Hôm này xem như cô được tăng thêm kiến thức, thảo nào da mặt Mộ Vũ Nghiên lại dày như vậy, hóa ra là còn có một vị sư phụ ở đây, chẳng trách kỹ thuật diễn của cô ta trơn tru thuần thục đến thế.
Đường Hoan không muốn tiếp tục lãng phí miệng lưỡi với chị ta nữa, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, “Chị Dương, bây giờ tôi còn có rất nhiều việc phải xử lý, nếu chị không có chuyện gì nữa thì đi đi.
Dù sao tôi cũng sẽ không giải thích cho cô ta, chị quên ý định đó đi, mặc dù tôi không phải nhân vật lớn gì nhưng đúng sai phải trái tôi vẫn còn phân biệt được
“Hừ, Đường Hoan, đừng tưởng rằng mình thật đúng là nữ chủ nhân nhà họ Đoạn, cô chẳng qua chỉ có tiếng mà không có miếng thôi.
Cô chờ đó, nếu vẫn còn tiếp tục như vậy thì người chịu thiệt sớm muộn gì cũng là cô.”
Sau khi Dương Lệ Quyên nói xong liền hung hăng vênh vào dam giày cao gót rời đi, lúc đi còn đóng sầm cử lại giống như sợ người khác không biết chị ta đang tức giận trong lòng vậy.
Đường Hoan đi đến trước bàn làm việc, xem thời gian ghi âm trên di động, đôi môi đỏ mọng cong lên nụ cười xinh đẹp.
Hiện giờ cô và Mộ Vũ Nghiên có thể coi như là xé rách da mặt rồi đúng không? Về sau gặp nhau cũng đỡ phải hư tình giả ý nữa.
Đầu ngón tay cô khẽ bấm nút ngừng ghi âm, nghe lại bản ghi âm một lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Vừa mới nghe ghi âm xong, di động lại không báo trước mà vang lên, trên màn hình hiển thị tên La Vưu Phi.
Cô tâm tình rất tốt bắt máy, trong giọng nói mang theo vẻ thoải mái, “Alo, Vưu Phi, giờ cậu đang ở đâu?”
“Dưới lầu công ty cậu, mau xuống đi
Sau khi cúp máy, cô cầm lấy túi xách rời khỏi văn phòng.
Hiện giờ trong tay cô đã có lợi thế xoay người, Đoạn Kim Thần cũng đã nói mặc kệ cô dùng bất cứ cách gì cũng được, vậy bây giờ cũng đến lúc vả mặt người phụ nữ kia rồi.
Cô vừa ra khỏi cổng chính tập đoàn Đoàn thị liền nghe thấy tiếng còi xe, quay đầu lại liền thấy một chiếc Ferrari đỏ rực dừng cách đó không xa.
Cô lắc lắc đầu đi qua, mở cửa lên xe, “ầm ĩ muốn chết, cậu không thể yên phận một chút được sao? Giống như sợ người khác không biết vị tổ tông như cậu đến đây vậy
Đường Hoan khó có được trên đùa La Vưu Phi, phải biết rằng trước đây cô vẫn luôn sống cực kỳ áp lực
Chờ sau khi cô thắt dây an toàn xong, La Vưu Phi không nói hai lời dẫm chân ga, xe liền nghênh ngang mà đi, “Hết cách rồi, người kiêu ngạo như chị đây đi đến đâu cũng chỉ hận không thể làm tất cả mọi người đều biết rằng bổn tiểu thư đã đến “Rồi rồi rồi, tớ biết rồi, giờ chúng ta đi đầu?” Nhìn phong cảnh không ngừng lùi về sau, Đường Hoan lười biếng mở miệng
“Đương nhiên là đến chỗ tớ thương lượng đối sách, đúng rồi, Đại Thịnh cũng ở đó.” La Vưu Phi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra chuyện Giang Chi Thịnh âm thầm giúp đỡ cô.
Tươi cười trên mặt Đường Hoan cứng đờ, sau đó cô lại nghĩ như vậy cũng không tồi, ít nhất hai người bọn họ vì chuyện của cô mới ở cùng một chỗ với nhau đúng không? Có khi như vậy còn có thể làm bọn họ cọ xát ra tia lửa cũng nên.
Nửa tiếng sau, xe đi đến biệt thự của La Vưu Phi, cô đi vào quả nhiên thấy Giang Chi Thịnh mặc sơ mi trắng quần tây đen ngồi trên sofa, hai chân thon dài gác lên nhau, áo vest tùy ý vắt trên ghế
“Này, anh đợi lâu lắm rồi hả?” Sau khi La Vưu Phi đổi dép xong liền đi đến chỗ đối diện anh ngồi xuống, tiện tay rót một chén trà cho Đường Hoan.
Hiện giờ nhìn thấy Giang Chi Thịnh cô cũng không thể giống trước kia biểu hiện rõ ràng tâm tư của bản thân ra bên