Đường Hoan khóc một cách đau lòng, cô không hề nhận ra khuôn mặt của Giang Chi Thịnh ngày càng gần hơn, cho đến khi một cảm giác nóng bỏng truyền đến từ trên trán, cơ thể cô cứng đờ, cô ngước mắt lên, khuôn mặt đẹp trai của anh lọt vào mắt cô.
Ánh mắt cô lóe ra một chút, cô nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cô lau sạch những giọt nước mắt trên mặt, vẻ mặt có chút gượng gạo: “Xin lỗi, vừa nãy em thất lễ rồi Động tác theo bản năng của cô khiến đôi mắt của Giang Chi Thịnh xoẹt qua một tia mất mát: “Là lỗi của anh, Hoan Hoan, vừa nãy anh chỉ “Em biết” Đường Hoan ngắt lời anh: “Đại Thịnh, anh đừng nói với ‘Vưu Phi chuyện em khóc, anh nghe thấy không?”
Cô nói nửa nghiêm túc nửa đe dọa.
Giang Chi Thịnh kìm nén sự cay đắng trong lòng, anh cố tỏ ra thoải mái nói: “Vậy phải xem em làm thế nào, nếu như em mời anh ăn cơm, có lẽ anh sẽ xem xét một chút.
”
Cô biết anh cố ý nói như vậy, Đường Hoan chỉ mỉm cười và đồng ý.
Tuy nhiên điều mà họ không chú ý đến là trong một bãi cỏ, có một người đàn ông cầm máy ảnh chụp lại tất cả nhất cử nhất động của cả hai người.
Khi Đường Hoan trở về biệt thự đã là buổi chiều, cô thay giày đi vào nhà, trong nháy mắt liên nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang ngồi trên sofa với vẻ mặt u ám.
Cô tự hỏi sao anh lại về sớm như vậy, nhưng cô lại chọn cách lờ đi và quay người đi lên lầu, nhưng đẳng sau lại truyền đến tiếng gầm của người đàn ông: “Đứng lại, em không nên cho anh một lời giải thích sao?”
Đoạn Kim Thần đứng dậy khỏi ghế sofa với vẻ mặt u ám, anh đi đến sau lưng cô và kéo mạnh cô lại, ép cô phải nhìn anh.
“Tôi phải giải thích cái gì?
Cô hừ lạnh và phớt lờ sự tức giận của anh.
Sắc mặt Đoạn Kim Thần tối sầm lại, anh lôi ra một xấp ảnh từ trong túi mà ném chúng lên bàn trà.
Nhìn vào mấy bức ảnh trên bàn, đôi đồng tử của cô co rúm lại, nội dung của bức ảnh tình cờ là cảnh Giang Chi Thịnh ôm cô và hôn lên trán cô một cách dịu dàng.
Cô kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh: “Anh cho người theo dõi tôi sao?”
Lửa giận trong lòng dâng lên, cô không ngờ Đoạn Kim Thần thậm chí còn không dành cho cô một sự tin tưởng cơ bản nhất, bây giờ ngay cả ra ngoài cũng cho người theo dõi cô.
Đoạn Kim Thần không hề giải thích, anh bước lên trước và nắm chặt tay cô: “Em thật dũng cảm, lại có thể hẹn hò với người đàn ông khác ở sau lưng tôi Lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt u ám như vậy của anh, Đường Hoan sợ hãi lắc đầu: “Tôi không….
.
“A…” Cô còn chưa nói xong, đột nhiên bị anh kéo một cách thô lỗ: “Em cho rằng tôi mù rồi sao?”
Ngón tay chỉ về phía bức ảnh, nhưng mắt lại nhìn cô, cô muốn rút tay lại: “Tôi nói không có là không có, anh không tin thì thôi.
”
Những chuyện mà anh đã nhận định, cho dù giải thích anh cũng không tin.
Với tính cách của anh, e là lời giải thích của cô chỉ là sự che đậy.
Trong lòng vốn đã tức giận, bây giờ thái độ của cô lại giống như một ngòi nổ, khiến cơn giận trong lòng anh bùng phát, anh không nói không rằng mà kéo cô lên lầu.
Cô kinh hãi trước những hành động bất ngờ của anh, cô bám chạt vào tay vịn cầu thang và không muốn lên trên: “Đoạn Kim Thần, anh muốn làm gì? Bỏ tay ral”
Tuy nhiên người đàn ông lúc này đã bị cơn giận thiêu rụi hết lý trí, làm sao có thể nghe lọt tai những gì mà cô nói, anh kéo mạnh khiến tay cô đau nhói, cô chỉ có