Đường Vãn Tình thấy mặt nước đang dần bình yên trở lại, vẻ đắc ý càng để lộ rõ hơn trên gương mặt của cô, nhưng chỉ một giây sau đó, cô muốn cười cũng chẳng thể cười được nữa.
Một chiếc xe đột nhiên từ xa đi tới, tiến về phía bờ biển.
Nhận ra người đột nhiên xuất hiện đó là ai, Đường Vãn Tình trong nháy mắt hoảng sợ, nếu như cô không nhầm thì người đó chính là Đoạn Kim Thần.
Sao anh ta lại tới đây, làm thế nào bây giờ? Làm thế nào? Mồ hôi lạnh tỏa ra khắp người, nỗi sợ hãi dâng cao tới đỉnh điểm.
Thấy Đường Hoan đang lặn dần dưới biển, Đường Vãn Tình nhân lúc Đoạn Kim Thần chưa tới nơi, vội vàng kéo những người khác rời đi.
Cả người Đường Hoan không ngừng chìm xuống dưới, trọng lực của nước biển đè ép lên người cô, thông qua làn nước, cô phảng phất như nhìn thấy nụ cười dịu dàng của mẹ, còn thấy cả khuôn mặt hiền từ của bà ngoại.
Mẹ, mẹ nhất định sẽ ở trên thiên đàng bảo vệ con đúng không? Hai mắt từ từ nhắm lại, chỉ một giây sau đó, cô bỗng nhiên nhìn thấy bóng hình đang bơi về phía cô.
Đoạn Kim Thần thấy Đường Hoan sắp chìm tới đáy biển, gia tăng tốc độ bơi về phía cô, đưa tay ôm cô vào lòng, hôn lên bờ môi của cô để giúp cô có thêm oxi.
Nhận được hô hấp, lồng ngực có chuyển biến tốt hơn, cô từ từ mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Đoạn Kim Thần xuất hiện trước mắt.
Chưa kịp nhìn lâu hơn, Đường Hoan lại nhắm chặt mắt, anh vội vàng đưa cô bơi về phía bờ biển.
“Rì rào…” Tiếng sóng vỗ vào bờ, trên bờ cát vàng yên ắng bỗng xuất hiện hai người ở đó, Đoạn Kim Thần ôm cô đi về phía bờ.
Trở lại bờ, đặt Đường Hoan nằm xuống đất, anh dùng lực ấn lên phần ngực của cô, giúp cô hô hấp nhân tạo.
Sau vài lần thực hiện, Đường Hoan cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Khụ…khụ…”
Sắc mặt cô tái nhợt đi vì ho, Đoạn Kim Thần thấy cô đã tỉnh, xót xa đỡ cô, vỗ nhẹ lên lưng cô.
Đường Hoan lấy lại được hơi thở, chưa kịp lên tiếng, hai mắt bỗng nhắm chặt lại rồi ngất đi.
Chờ tới khi cô tỉnh lại cũng đã là buổi chiều, trần nhà màu trắng, mùi thuốc khử trùng phảng phất trong không khí khiến cô nhíu mày, hít một hơi thật sâu, lồng ngực cô đau nhói.
“Tỉnh rồi sao?”
Khi thấy Đường Hoan có chuyển biến, một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên bên tai cô, ngoảnh đầu nhìn sang, hơi thở quen thuộc của người đàn ông ấy ập tới.
Hai mắt rưng rưng, cô tưởng rằng cô đã thật sự chẳng thể tiếp tục cuộc sống này được nữa rồi, nhưng không ngờ anh quả nhiên kịp thời xuất hiện tới cứu cô.
Nghĩ tới cảnh tượng ở dưới đáy biển, sắc mặt cô bỗng ửng đỏ.
Đoạn Kim Thần đứng dậy, tiến tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô, anh nhẹ giọng hỏi: “Em cảm thấy thế nào rồi? Cần gọi bác sĩ không?”
“Không cần đâu.” Đường Hoan vội vàng lên tiếng, “Cảm ơn anh đã cứu em.”
Tuy trước đây anh đã làm ra rất nhiều chuyện khiến cô tổn thương, nhưng không thể không phủ nhận, chuyện lần này đã khiến cô có ánh nhìn về anh tốt hơn rất nhiều.
Mạng sống của cả hai bà cháu cô đều do anh cứu, nghĩa tình nghĩa lý đều nên cảm kích anh.
Nghe thấy câu nói này, Đoạn Kim Thần có chút bối rối, bặm môi nói: “Chỉ một câu cảm ơn là xong rồi sao?”
Giọng nói trầm thấp mang theo chút hơi thở lạnh lùng của anh thực sự vô cùng quyến rũ, Đường Hoan không rõ rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ điều gì, sau đó như nghĩ tới chuyện gì đó, vội hỏi: “Bà ngoại em……”
Tới tận bây giờ cô mới nhớ ra hôm qua chính là thời điểm tiến hành phẫu thuật của bà ngoại, cũng không biết cuộc phẫu thuật có thuận lợi hay không, bây giờ thế nào rồi.
Cô kích động tới mức định ra khỏi giường, nhưng lại bị Đoạn Kim Thần ngăn cản lại, không để cô chạy loạn.
“Cuộc phẫu thuật của bà ngoại rất thành công.” Ánh mắt của Đoạn Kim Thần không có quá nhiều thay đổi, Đường Hoan vừa nghe thấy vậy liền vui mừng, giọng nói của đàn ông ngay sau đó vang lên: “Bây giờ đang ở bệnh viện dưỡng bệnh, bà ngoại vừa phẫu thuật xong không lâu, giờ vẫn đang hôn mê, chờ tới khi bà tỉnh lại, chú ý chăm sóc và điều dưỡng là được.”
Kích động nắm lấy tay anh, hai mắt cô như phát sáng, cảm động nói: “Anh nói thật sao? Bà ngoại em thật sự không sao rồi ư?”
Vậy thì sau này bà sẽ không phải tiếp tục chịu đau đớn nữa rồi có đúng không? Không cần mỗi ngày đều phải chịu sự dày vò, dằn vặt của rất nhiều mũi tiêm nữa rồi.
“Ừ.” Đoạn Kim Thần gật đầu trả lời, “Sau này chỉ cần bà dưỡng bệnh tốt là có thể hồi phục sức khỏe.”
Dứt lời, Đoạn Kim Thần tiến về phía bàn trà, bưng tới một chiếc bình giữ nhiệt, anh nói: “Em nhân lúc còn nóng mau uống hết đi.”
Sau đó, anh quay người rời đi, Đường Hoan nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh dần khuất khỏi cửa phòng bệnh, ánh mắt bỗng trùng xuống.
Cô ngoảnh đầu nhìn sang chiếc bình giữ nhiệt mà anh vừa đặt ở đầu giường, đưa tay cầm lên.
Vừa mở nắp, mùi cháo thơm lừng phảng phất bay trong không trung, một cảm giác ấm áp bỗng xuất hiện trong lòng cô.
Ở một bên khác, Đường Vãn Tình sau khi chạy thoát, trong lòng luôn cảm thấy lo lắng bất an, sợ rằng Đường Hoan sẽ nói chuyện này ra ngoài.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là người phụ nữ đó đã chết rồi, không ngờ rằng Đoạn Kim Thần quả nhiên lại xuất hiện đúng lúc như vậy.
Dựa vào tính cách của Đường Hoan, không ép cô chết, cô nhất định sẽ ra tay hành động.
Còn có cả Đoạn Kim Thần, anh tới kịp lúc như vậy nhất định đã biết trước chuyện này do cô gây ra, lỡ như anh báo thù thì phải làm sao đây? Bây giờ nhà họ Đoạn do anh làm chủ, hơn nữa Đoạn Lâm Phong bây giờ cũng chẳng còn quan tâm tới cô, nếu như Đoạn Kim Thần tới tìm cô gây chuyện, anh tuyệt đối sẽ không ra mặt giúp cô.
Trong lúc Đường Vãn Tình vẫn đang mải mê suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Buồn bực nhận điện thoại, đến màn hình điện thoại cũng chẳng màng tới, giọng điệu có phần khó chịu: “Alo, có chuyện thì nói.”
Phía đầu dây bên kia sau một hồi im lặng bỗng vang lên một giọng nói đỏng đảnh, nhu mì: “Haha…tôi biết bây giờ tâm trạng của cô không tốt, tìm chỗ nào đó nói chuyện được không?”
“Là cô.”
Đường Vãn Tình nhận ra người ở đầu dây phía bên kia là ai, không do dự thêm liền vội vàng đồng ý gặp mặt, bây giờ hai người họ được