- Mới đây mà đã tháng 8 rồi, nhanh thật đấy!
- Chúng ta mới nhanh ấy, oan gia ngõ hẹp gì mà trong 2 tháng mà kết hôn luôn rồi.
- Vậy anh phải gọi đây là tình yêu sét đánh đúng không?
Hai người đứng nhìn ra ánh nắng buổi sớm ngoài vườn hoa màu tím, anh vòng tay về phía trước ôm chặt eo của cô, thỉnh thoảng lại vùi mặt vào hõm vai của cô.
- Hôm nay ngày nghỉ mà anh cũng không cho em nướng thêm một chút nữa.
Cô thả lỏng người mặc cho anh ôm rồi nhào nặn tùy ý.
- Thức sớm để bù đắp thời gian ta đã bỏ lỡ nhau.
- Hả? Lúc nào cơ?
- Sau này, đúng ngày anh sẽ nói cho em biết.
***
Yến Anh thay áo quần vào bệnh viện, còn Thiên Phong thì đi gặp đối tác để kí kết hợp đồng, anh đưa cô đến tận nơi rồi mới rời đi.
Trước khi đi, anh còn hôn lên trán cô một cái rồi mới chịu đi.
- Tối gặp lại.
Cô vẫy vẫy tay chào, anh mỉm cười nhẹ rồi rời đi.
Cuộc sống của vợ chồng mới cưới nhàn hạ biết bao, cả hai đều ước gì ngày nào cũng bình yên như thế để luôn hạnh phúc bên nhau mà không tồn tại lòng hận thù, vết thương có thể mờ đi nhưng vết sẹo trong lòng vẫn còn nằm đó.
Vẫn như thường lệ, cô lấy xe lăn đỡ cha ngồi vào rồi đưa ông ra khuôn viên ngắm nhìn cảnh vật thanh bình, sau đó trò chuyện cùng ông, nói những chuyện lúc nhỏ để hoài niệm lại những ngày tháng xưa cũ.
Nhìn lá trên cây chuyển dần từ màu xanh sang màu vàng nâu làm cô nhớ đến câu chuyện " chiếc lá cuối cùng".
Cô gái đó vì không tin tưởng vào bản thân mà đâm ra bi quan nhưng cha cô thì không như vậy, ông cố gắng trân trọng từng giây từng phút quý giá của mình, bản thân ông biết mình không còn nhiều thời gian nữa nên mỗi ngày đều muốn trò chuyện vui vẻ cùng con gái, quên đi quá khứ đau buồn.
- Cuộc sống của con dạo này rất tốt, còn nữa Thiên Phong còn nói sẽ đưa Tịnh Hương đi chữa trị chân nên có thể con bé sẽ còn hi vọng đứng lên lần nữa...
- Cha còn nhớ lúc nhỏ con nghịch ngợm mà gãy tay không?
Xà Hâm Bằng nghe con gái nói đủ chuyện chỉ mỉm cười nhẹ, ông thấy yên tâm vì cô hồn nhiên, vô tư không nghĩ ngợi nhiều về những điều không tốt trong cuộc sống.
***
- Hợp tác vui vẻ.
- Hợp tác vui vẻ.
Nhà cung ứng sản phẩm và chủ tịch trung tâm thương mại đứng dậy bắt tay nhau một cách thân mật, có lẽ anh đã kí kết thành công bản hợp đồng.
Xong xuôi mọi chuyện, Thiên Phong định bụng sẽ trở về nấu cho bảo bối một bữa ngon, thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên, là một số lạ.
- Alo.
- Alo, xin hỏi anh có phải là Vưu Thiên Phong không ạ?
- Phải, cô là ai?
Giọng điệu của anh nghiêm nghị làm người đầu dây bên kia có chút căng thẳng.
- Tôi là bác sĩ của bệnh viện trung tâm thành phố, có người nhờ tôi gọi cho anh đến lấy bản xét nghiệm ADN.
- Sao cơ?
- Đó là một cô gái trẻ khoảng 18 tuổi.
" Hân Nghiên".
Vị bác sĩ nọ cúp máy, sắc mặt anh trông rất khó coi, khi thì trắng khi thì xanh, anh đứng không vững, loạng choạng sắp ngã thì có thư kí Sử giữ lại.
- Vưu tổng, không sao chứ? Có cần tôi đưa anh về không?
- Không cần.
Anh về trước đi.
Sử Thanh Di khó hiểu cứ vậy mà đi trước, bỏ mặc Thiên Phong ngồi trầm ngâm rất lâu trong quán cà phê, anh đan hai tay lại, đầu cúi xuống như thể anh đang cầu nguyện.
" Em vẫn còn sống sao Hân Nghiên".
***
Thiên Phong không nghĩ ngợi gì mà nhấn ga bất chấp luật giao thông để đến bệnh viện trung tâm thành phố.
Anh chạy gấp gáp vào bệnh viện, hỏi một cô y tá về nơi nhận kết quả ADN ở đâu, cô ấy trả lời xong anh lao đi nhanh chóng.
- Có phải anh là Vưu Thiên Phong?
- Phải, là tôi.
- Đây là kết quả của anh.
Cầm bản xét nghiệm trên tay mà tay của anh run run, mặt anh trắng bệch, nhưng cũng may là anh vẫn còn lý trí để lấn át đi con tim của mình.
Anh hỏi bác sĩ.
- Cô gái đó còn nói gì nữa không?
Bác sĩ mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy note có ghi số điện thoại, ngày giờ hẹn gặp đưa cho anh.
- Cô ấy dặn tôi đưa cái này cho anh.
Anh gấp đôi tờ giấy kết quả cùng với tờ giấy note bỏ vào trong túi áo bước đi về phía cửa chính mà không nói thêm bất cứ lời nào.
***
Thấy trời cũng đã gần tối nên Yến Anh tự bắt xe về thẳng biệt thự, cứ nghĩ là Thiên Phong đang bận công việc, cô không muốn làm phiền nên chỉ lặng lặng nhắn cho anh một tin nhắn.
" Em tự về rồi".
Một lát sau, Thiên Phong cũng đã về đến nơi, nhưng sắc mặt của anh rất kém, anh bước thất thần vào trong.
Thấy Yến Anh đang ngồi chơi với chú chó trong nhà, anh mới nhàn nhạt hỏi cô.
- Em về lúc nào vậy? Sao không gọi anh đến đón.
- Lúc nãy.
Em có nhắn tin cho anh mà.
- Xin lỗi, anh đang chạy xe nên không thấy.
- Không sao, anh mệt rồi thì đi tắm đi.
Cô thấy