- Alo.
- Phong à, chú thím đã về nước rồi, bây giờ đang đứng ở trước cửa nhà con đây này, con đang ở đâu?
- Sao chú không gọi con ra sân bay đón?
Giọng Thiên Phong có vẻ háo hức, vui mừng khôn xiết, nhanh chóng thu xếp công việc để về nhà.
Đối với anh mà nói, bọn họ như cha mẹ của anh vậy, ông ấy là chú ruột của anh, em của ba anh, năm đó nếu không nhờ họ cưu mang chắc anh đã chết bờ bụi ở xó nào rồi.
Bọn họ không có con nên xem anh là đứa con trai độc nhất vô nhị mà hết mực yêu thương.
Yến Anh ở trong phòng nằm chơi, bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài cửa liền mở camera lên xem thì thấy một cặp đôi trung niên đang đứng trước cửa với dáng vẻ lóng ngóng, bên cạnh họ còn có chiếc vali to đùng làm cô tò mò mà đi ra.
- Cho hỏi hai người tìm ai?
- Cậu là?
Hai người dùng mắt diều hâu nhìn cô như quái vật, ở nhà cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng của Thiên Phong, ở dưới thì mặc một chiếc quần ngắn đến ẩn luôn vào trong chiếc áo vừa rộng vừa dài này, cứ như cô không mặc quần vậy.
Vả lại, mái tóc ngắn lần trước được Thiên Phong tỉa lại cực điệu nghệ nên hai con người trước mặt cô cũng nghĩ cô là nam nhưng ăn mặc có chút quái dị.
Cô mời hai người vào nhà, còn nhiệt tình đến nỗi mang hành lý vào trong luôn.
Yến Anh chạy vào phòng bếp rồi rót cho họ hai ly nước lọc đặt ở phòng khách, rồi cô chạy biến vào phòng ngủ thay áo quần cho đàng hoàng lại.
Những hành động của cô nãy giờ đã bị tên chồng đáng ghét của cô nhìn thấy hết rồi, anh bật cười liên tục khi thấy nhóc con ngốc nghếch chạy ngược chạy xuôi để chuẩn bị cho tốt.
" Tên chồng đáng chết, anh đang ở đâu, cứu mạng".
Cô vừa chỉ mới suy nghĩ thôi, anh đã lập tức xuất hiện ngay trước mặt cô, đã vậy còn cười vào mặt cô nữa, cô ngượng gần chết, chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống.
- Ông à, tiểu Phong không chịu lấy vợ chẳng lẽ thằng bé bị...
- Bà im đi, không có chuyện đó đâu, chắc là bạn ở trong nhà thôi.
- Bạn gì mà nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Trong lúc hai người bàn tán kịch liệt về người mở cửa cho bọn họ thì Thiên Phong mới bước đến lên tiếng.
- Chú, thím, chào mừng hai người trở về.
Cả hai xoay lưng lại cảm động đến khóc, anh ôm chú mình rồi đến người thím mít ướt đang khóc ngon lành như một đứa trẻ.
- Con trưởng thành quá, làm chú nhận không ra luôn đấy.
Người chú cười rạng rỡ vỗ vai thằng nhóc con của mình, còn người thím cứ nhìn anh từ trên xuống dưới mà sợ anh không ăn uống, chỉ lo làm việc, bà ôm lấy gương mặt nam tính của anh mà nói.
- Con gầy đi nhiều rồi, Phong à.
- Đâu có con bình thường mà.
Ba người họ sum vầy bên nhau làm cô đứng một góc trong phòng ló đầu ra mà cũng cảm thấy vừa vui vừa buồn, cuối cùng anh cũng được đoàn tụ bên người thân, nhìn kĩ lại thì cô chỉ có người cha đang ở bệnh viện là người thân duy nhất thôi, dù gì Tịnh Hương cũng là em gái ruột của anh mà.
- Được rồi, bà nín dùm tôi.
Chú nhắc nhở thím tiết chế làm anh cảm thấy buồn cười nhớ lại ngày xưa, nhưng bây giờ anh mới sực nhớ đến bảo bối chắc đang dỗi mình trong phòng.
- Đợi con một chút.
Anh sải bước đến căn phòng ngủ của hai người, thấy cô ngồi co người trên giường mới nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi gõ nhẹ lên đầu cô.
- Sao vây?
- Em ghen tỵ với anh.
Anh làm gì mà lâu vậy hả? Có biết em mất mặt lắm không?
- Đồ ngốc.
Anh cười đến tít mắt, thích thú trước dáng vẻ này của vợ anh, ôm cô vào lòng rồi xoa đầu cô làm tóc rối tung cả lên.
- Sau này, chúng ta đều là người một nhà cả, không cần phải ghen tỵ.
Bọn họ rất hiền lành, tốt bụng nên họ sẽ chấp nhận em thôi.
- Bây giờ anh phải đưa họ về khách sạn, em cứ ăn trước đi.
***
Thiên Phong lấy xe chở họ đến một khách sạn 5 sao cực kì cao cấp.
Ai bảo anh là tên ác ma thích ra lệnh cho người khác? Bởi trong mắt họ, anh là đứa trẻ ngoan rất hiếu thảo.
Họ nói đủ chuyện trên trời dưới đất với nhau và khi xe chuẩn bị đến khách sạn thì anh mới nghiêm túc kết thúc bằng một câu nói.
- Con đã tìm được Hân Nghiên rồi.
- Thật vậy sao? Ông trời cuối cùng cũng nghe được lời nguyện cầu của chúng ta rồi.
- Đúng là niềm vui nhân đôi mà.
- Tối nay, con sẽ đặt chỗ ở nhà hàng để gia đình chúng ta được tụ họp với nhau.
***
Nhà hàng Như Nguyệt
Đã lâu họ chưa ăn lại món ăn của quê hương nên anh cố tình đặt chỗ ở đây để thể hiện lòng hiếu thảo của đứa con đối với cha mẹ nuôi.
Nơi đó khá gần với khách sạn nên họ đã đến đó trước, Thiên Phong cùng Yến Anh sẽ đến sau vì anh vẫn đang bận chọn đồ cho vợ.
Không biết anh đã mua tự bao giờ mà bây giờ tủ đồ đã chất đống áo quần của cô, toàn là những bộ váy đắt tiền.
- Vưu tổng, anh không biết tiêu tiền thì đưa tất cả cho em, có đâu mà vung tay quá trán vậy.
- Mua cho bảo bối của anh không bao giờ là phí phạm cả.
Nhưng mà nhiều quá, biết chọn bộ nào đây?
- Phong à, cái nào đẹp? Trái hay phải, trên hay dưới?
- Chọn bừa một cái đi.
- Sao có thể chọn bừa được, em không muốn mất mặt nữa đâu.
- Vậy thì...cái này đi.
Anh cầm lên một chiếc váy trắng kiểu dáng an toàn, ngắn trên gối một chút, vạt chéo có thắt dây, à phải nói ra nó trông như một chiếc áo vest được cách tân.
Cô trố mắt nhìn anh, ngạc nhiên nói.
- Cái này có đơn giản quá không?
- Được rồi, có phải