Trung tâm thương mại VP
- Thư kí Sử, tôi cần gặp anh nói một số chuyện quan trọng.
Phó giám đốc gọi điện thoại gọi cho Sử Thanh Di vào phòng trực tiếp nói chuyện một cách gấp gáp và khá khẩn khoản làm anh ta hơi lo lắng.
15 phút sau
Thư kí Sử đã đến trung tâm thương mại, do bây giờ vẫn còn sớm nên anh ta chưa kịp chuẩn bị, tuy phó giám đốc chỉ nói vậy nhưng anh ta cũng đã cảm nhận được có gì đó bất bình thường nên gấp rút chạy xe đến.
" Cộc cộc"
- Vào đi.
Anh ta gõ cửa bước vào trong nhìn thấy Mạc Lâm đang ngồi chờ sẵn trong văn phòng, bình thường anh ấy luôn mỉm cười vui vẻ nhưng bây giờ lại trưng bộ mặt khá căng thẳng.
- Anh ngồi đi.
- Phó giám đốc có chuyện gì mà gọi tôi sớm vậy?
Sử Thanh Di tò mò hỏi với tâm thế sẵn sàng đón nhận tin tức có thể không được tốt cho lắm.
- Chúng ta làm cùng nhau từ lúc thành lập công ty đến giờ nên anh và tôi cứ xưng hô như bạn bè đi.
- Được.
Điều đầu tiên Mạc Lâm muốn nói chính là cách xưng hô của hai người, anh không muốn nói chuyện với tư cách là cấp trên và cấp dưới nên thay đổi một chút để cuộc nói chuyện thoải mái một chút.
- Thiên Phong mất tích rồi.
- SAO CƠ?
Sử Thanh Di không nhịn được mà la lớn, sau đó anh ta tự lấy tay bịt miệng mình lại vì hành động quá khích vừa rồi.
- Vậy chúng ta phải làm sao đây, đại hội cổ đông sắp đến rồi.
- Trước hết, chúng ta phải tung tin cậu ấy đi gặp đối tác nên bị thương ở nước ngoài, cần phải tịnh dưỡng vài hôm.
- Được, tôi hiểu rồi.
Hy vọng Vưu tổng bình an trở về.
- Còn nữa.
Có một chuyện có lẽ anh không biết.
Mạc Lâm nói lấp lửng, vì anh không biết có nên nói cho thư kí Sử về Yến Anh hay không, nghĩ ngợi mãi anh cũng quyết định mở lời.
Thư kí Sử mở to mắt khó hiểu nhìn Mạc Lâm.
- Thật ra Yến Anh là...
Mạc Lâm chần chừ rồi nói.
- Là nữ đúng không?
Sử Thanh Di nhìn vào mắt của Mạc Lâm rồi nói ra suy nghĩ trong đầu của anh.
- Anh biết?
- Tôi chỉ giả vờ không biết thôi.
Nhưng giữa họ là quan hệ gì mà tôi phải đi theo dõi cô ấy?
Nghe câu này Mạc Lâm cũng giật cả mình, không ngờ bạn mình lại phái người trông chừng vợ mình nữa chứ, đúng là sở thích của mấy ông tổng tài.
- Là Vưu phu nhân.
Tự dưng Sử Thanh Di không rét mà run, thời gian qua anh ta đã hất hàm ra lệnh phu nhân của Vưu tổng sao?
Đợi khi hai người đó trở về, anh ta phải chuẩn bị một tờ tự kiểm để hối lỗi rồi, bạn gái nghe còn thấy lạ, đằng này lại là vợ, quả thực tin này chấn động đến nỗi làm anh ta đặt tách trà lên bàn mà run tay cầm cập.
- Tôi...tôi về phòng làm việc đây.
Anh ta đứng dậy ra ngoài làm Mạc Lâm cũng ngẩn ngơ không rõ thái độ của Sử Thanh Di là gì.
Hai người nói chuyện trong một không gian cực kì yên tĩnh, âm lượng vừa đủ để hai người nghe, người thứ ba chắc chắn không thể nghe thấy chuyện động trời này được.
Sở dĩ Mạc Lâm gọi Sử Thanh Di vào phòng nói chuyện riêng là bởi vì anh chỉ tin tưởng người thư kí này, họ đã sát cánh bên nhau từ ngày thành lập công ty nên dĩ nhiên có thể nói họ vừa là đồng nghiệp vừa là bạn thân.
Giờ mở cửa trung tâm cũng đã tới, Mạc Lâm và thư kí Sử lại cật lực làm việc, lúc trước số ngày Thiên Phong đi làm làm phải đếm trên đầu ngón tay, nhưng thực ra là anh đem công việc về nhà nên cũng không tính là trốn việc.
Hiện tại tung tích của anh không rõ, đại hội cổ đông lại sắp tới, gánh nặng công việc là đè nặng lên vai Mạc Lâm, có lẽ sau này Mạc Lâm sẽ phải đi trị liệu tâm lý mất.
***
- Đã tìm kỹ chưa?
- Tôi đã kiểm tra camera của thành phố, chiếc xe đưa cậu ấy đi là chiếc xe màu đen 7 chỗ.
Phía Bách Điền cũng đang gấp rút truy tìm manh mối của Thiên Phong.
Anh không muốn nhờ vả bọn cảnh sát tìm người vì những thủ tục pháp lý rắc rối và đối với anh, cảnh sát là lũ người vô dụng nhất trên đời.
Khi mọi chuyện kết thúc, chúng mới xuất hiện hay câu nói bất hủ:" Đứng yên cảnh sát đây" làm bọn tội phạm đã chạy trốn mất dép.
Một kẻ buôn bán vũ khí quen biết nhiều tay máu mặt như Bách Điền đôi khi cũng phải khó khăn trong việc tìm người khi thành phố này quá rộng lớn.
Khoảng một tiếng sau, vài cuộc gọi của thuộc hạ gọi đến.
- Đại ca, tìm được tài xế của chiếc xe đó rồi.
- Lập tức đến đó.
Cả băng đảng của anh ăn mặc toàn đồ đen, ngoài ra còn mang theo súng lục hiện đại nhất thời nay, hệt như chuẩn bị giết người đến nơi vậy.
Quân Dao đang ở cạnh anh nghe thấy thế liền đòi đi theo nhưng tất nhiên là không được rồi.
- Thay đồ đi, anh đưa em về.
- Em đi theo anh được không, em cũng muốn giúp.
Tính tình cô bướng bỉnh vì được nuông chiều từ nhỏ, cô muốn gì sẽ được cái đó nhưng cũng không đến nỗi đanh đá như mấy vị tiểu thư kia, chỉ là cô có chút nhõng nhẽo thôi.
Bách Điền không nói không rằng, trực tiếp vác cô lên vai rồi đưa vào trong xe.
Anh không muốn nói với cô rằng có lẽ anh sẽ đi nước ngoài một chuyến không biết đến khi nào trở về, chỉ sợ cô mè nheo, khóc lóc làm anh xao động mà hỏng việc.
Quân Dao cũng đã quen với tính cách của anh nên háo hức ở trong xe mà mong đợi anh sẽ cho mình đi theo.
Chiếc xe lao đi với tốc độ khá nhanh, chẳng mấy chốc đã đến Uông gia.
Anh lạnh lùng mở cửa đưa cô xuống làm cô ngẩn người một lúc.
- Đến nơi rồi.
- Nhưng mà...sao lại?
Lúc anh định bước lên xe nhưng sực nhớ ra mình quên làm gì đó nên xoay người lại ôm cô một cái thật chặt, hôn nhẹ nhàng lên trán rồi nói ra điều anh trăn trở nãy giờ.
-