- Phó giám đốc, có chuyện rồi.
Bảo vệ ở tầng dưới gọi bộ đàm lên phòng của phó giám đốc.
Mạc Lâm tức tốc đi thang máy xuống tầng trệt, phát hiện một đám người đang nổi loạn ở ngoài.
Họ cầm băng rôn cùng với những sản phẩm được cho là của trung tâm thương mại VP, bảo an chặn họ ở ngoài cửa không cho họ vào trong.
Anh cùng thư kí Sử chạy ra để làm rõ mọi chuyện thì bị ngăn lại bởi đám đông kia đang rất giận dữ, có thể lao tới đánh người bất cứ lúc nào.
- Phó giám đốc, anh hãy đứng đây, đừng ra đó.
Một nhân viên bảo vệ tỏ ra lo lắng cho Mạc Lâm vì có thể họ sẽ kích động mà làm liều.
Mạc Lâm bình tĩnh mượn một chiếc loa cầm tay của một nhân viên rồi nói to vào.
- MỌI NGƯỜI BÌNH TĨNH, CHÚNG TA NÊN THƯƠNG LƯỢNG.
Cả khu vực bị náo loạn liền im phăng phắc, sau đó một người đứng đầu trong số bọn họ lên tiếng.
- Thương lượng sao? Sản phẩm của các người kém chất lượng có đền mạng lại được không?
- Đúng đó, đền mạng đi.
Cả Mạc Lâm và Sử Thanh Di đều ngẩn người ra, sản phẩm mà họ nói đến có lẽ là mì ăn liền hợp tác với công ty Hi Hoa.
- Anh lấy gói mì đó kiểm tra xem.
Mạc Lâm đánh mắt về phía đám đông, Sử Thanh Di bước đến lấy gói mì về thì phát hiện nhiều chuyện kì lạ.
Bên ngoài đúng là có dán tem của trung tâm thương mại VP nhưng với kinh nghiệm làm việc lâu năm của Sử Thanh Di thì có lẽ đây là một con tem bị làm giả trắng trợn, nó bị thiếu mất một nét và còn hơi mờ nữa.
Cả hai nhìn vào bên trong thì thấy, sơi mì bị đổi màu và còn có thêm một gói nhỏ không xác định là gì, bao nhiêu đó cũng đủ để nói lên có kẻ muốn hãm hại danh tiếng của trung tâm.
- Sao hả? Mấy người cứng họng rồi chứ gì?
Tên cầm đầu lên tiếng làm cả đám người nháo nhào lên đòi lại công bằng nhưng họ lầm rồi, hai người đàn ông ở trước mặt họ ngoài mặt vui vẻ nhưng thâm tâm lại không dễ đối phó đến vậy.
Mạc Lâm ngoắc tay ra lệnh cho một nhân viên chạy đến nhà kho lấy ra một thùng hàng mẫu, anh đứng trước mặt bọn họ nhanh nhẹn cầm một gói mì mà so sánh với gói lúc nãy.
Trong suốt quá trình sản xuất, Thiên Phong, Mạc Lâm và thư kí Sử đều có mặt tại đó để đích thân giám sát quy trình cho nên từng thành phần làm nên một gói mì là gì cả ba đều rõ.
Hình như Mạc Lâm là vị boss tốt bụng nhất trên đời, còn kiên nhẫn giải thích cho bọn họ biết lỗi lần này không thuộc về trung tâm nên anh cũng sẽ không chịu trách nhiệm.
- Bây giờ mọi người hiểu rồi chứ?
Cả đám người ngượng chín mặt, họ mắt nhắm mắt mở ham giá rẻ mà mua phải hàng nhái, lại còn hồ đồ đến đây làm loạn, cũng may là gặp Mạc Lâm.
Còn gặp Thiên Phong thì họ phải trả cái giá đắt, anh nhất định sẽ kiện lại bọn họ cái tội gây rối.
Đám đông dần giải tán thì phát súng bắn chỉ thiên làm tất cả chạy loạn cả lên, họ ôm đầu mà dẫm đạp nhau chạy trốn, một viên đạn tiếp theo bắn về phía của Mạc Lâm nhưng anh may mắn tránh được làm hắn tức tối, sau cùng hắn leo lên một chiếc mô tô mà chạy mất.
Trước khi bỏ chạy hắn còn nói một câu mà Mạc Lâm và Sử Thanh Di ở đó nghe rất rõ.
- Tên Thiên Phong chết tiệt.
***
- Lúc nãy anh có nghe thấy tên đó nói gì không?
- Có, hắn đã nhắc đến Vưu tổng.
Hai người trở lại phòng làm việc sau màn khủng bố lúc nãy, cả trung tâm đều nháo nhào cả lên nhưng nhân viên đã trấn tĩnh họ nên việc mua sắm liền trở lại bình thường.
- Cậu ta đã đắc tội ai mà tôi phải gánh thế này?
- Tôi cũng không biết nhưng có lẽ chủ mưu là cùng một người, hắn khuấy động đám đông rồi dựa vào đó để giết chết người hắn lầm tưởng là Vưu tổng.
Kẻ thù của Thiên Phong phải nói là nhiều vô số kể, bản tính của anh đã không thích ai liền loại bỏ người đó nên có lẽ bọn họ sinh ra thù hận mà muốn trả thù.
Mạc Lâm thở phào một tiếng rồi tiếp tục làm việc của mình, anh cũng cảm thấy bản thân may mắn xém chết nhiều lần vì cậu bạn của mình.
***
Tình hình ở Anh cũng chẳng khá khẩm gì mấy, trực thăng của Bách Điền đến nơi liền chia ra thành 5 phe, mỗi phe 10 người để rà soát khắp nơi, chỉ sợ cô ta đã đưa người rời khỏi thành phố rồi.
Cuối cùng trong cái rủi có cái may, nhóm của Bách Điền đang đi tới một khu nhà toàn là tường trắng thì anh bắt gặp một đội quân của Thống đốc đang đi tới, chỉ là bọn họ mặc thường phục nhưng anh nhận ra khẩu súng trên tay họ là của quân đội.
Anh ra ám hiệu cho cả nhóm tản ra đứng nấp sau những bức tường để thăm dò, quân nhân mà lén lút đến những nơi như vậy chỉ có thể là chuẩn bị bắt người thôi.
Vài phút sau, trong một căn nhà có tiếng ẩu đả, đồ đạc thì vỡ loảng xoảng, hỗn loạn vô cùng.
Hai phe đấu súng ác liệt, những viên đạn được bắn ra loạn xạ, máu bắn ra tung tóe khắp đường nhưng những kẻ bên trong ngôi nhà đó có lẽ cũng chẳng tầm thường khi một tên đang cầm khẩu súng máy mà nhả đạn liên tục.
Không lâu sau đó, một cô gái trong đó bị đánh ngất xỉu rồi một tên vác cô ta trên vai, tuy không rõ mặt nhưng Bách Điền nhận ra cô gái đó là Uyển Dư.
Không ngờ bọn họ quyết chiến với nhau là vì cô ta, nếu vậy thì cũng tốt, anh cũng chẳng cần phải tốn một viên đạn để cứu người.
Cả nhóm quyết định vào trong nhà tìm Thiên Phong, ngoài xác người ngổn ngang và vài vệt máu loang lổ khắp nơi