Trong lúc Yến Anh không chú ý, Minh Hạ đưa bờ môi mỏng của mình lại gần cô rồi nhìn vào bờ môi mọng của cô.
Cô lùi người về phía sau rồi nhắm mắt lại nói.
- Tôi và Thiên Phong đã kết hôn rồi nên mong anh tự trọng.
Lời nói của cô như xát muối vào tim anh, anh đem lòng yêu cô từ lúc gặp cô ở bữa tiệc, rồi lại cứu cô để nhận lại kết quả xứng đáng vậy sao?
Anh khóa hai tay cô lên trên đầu rồi ép cả người cô lên giường.
- Tôi thích em, tôi phải nói câu này thêm bao nhiêu lần nữa em mới chịu hiểu?
- A...đau quá.
Cô nhăn mặt đau đớn dưới người của anh, không phải đòn khóa tay mà cô bị đau mà do anh đã chạm vào bàn chân rướm máu lúc nãy của cô.
Anh dừng cơ thể mình giữa không trung rồi buông cô ra, cẩn thận băng bó bàn chân cho cô rồi đứng dậy đóng mạnh cửa ra ngoài.
Nhờ cái chân đau mà cô thoát nạn, hai cánh tay cũng ê ẩm cả lên, cô lại bắt đầu nhớ đến Thiên Phong nữa rồi.
Hai tay cô nắm chặt lại đến nỗi móng tay quặp lại vào trong da thịt, môi thì bị cắn đến bật máu, cô cần phải mạnh mẽ hơn để vượt qua những chuyện này.
***
Phải hai hôm sau, Minh Hạ mới đến gặp cô.
Thái độ của anh lần này khác hẳn những lần trước, lạnh lùng, trầm mặc, và còn cả mái tóc bạch kim kia không còn nữa mà đã được nhuộm đen lại, trông chín chắn và trưởng thành hẳn, khác con người tinh nghịch lúc trước.
- Đi thôi.
Bất thình lình anh mở của làm cô đang nằm ở trong giật cả mình, chưa kịp trả lời thì anh đã tiến đến bên cạnh bế cô đi ra ngoài.
- Tôi tự đi được.
- Chân cô bị thương.
Anh lãnh đạm trả lời rồi đưa cô đến một căn phòng tối tăm, chật hẹp.
" Anh ta là muốn giam mình lại chỉ vì mình từ chối tình cảm sao?"
Cô chau mày suy nghĩ, không ngờ đến nơi cô gặp được một kẻ thù không đội trời chung.
- CON KHỐN, THẢ TAO RA.
Cô ta nắm lấy song sắt mà kêu gào như một con thú.
Yến Anh nhìn Minh Hạ định hỏi anh chuyện gì đang xảy ra thì anh lại nói.
- Cô ta là của em, muốn chém muốn giết tùy em.
Trước khi giết người thì Yến Anh muốn tra ra sự thật của chuyện vừa rồi.
- Tại sao cô lại hại Thiên Phong?
Cô dường như cho cô ta cơ hội sống sót thì có lẽ mềm mỏng không có tác dụng với người này.
- Tao muốn tao và anh ấy xuống dưới ở cùng nhau, còn mày ở lại nếm mùi đau khổ cho đến chết.
Hahaahaha.
Cô ta bộc lộ sự bi3n thái của mình đến mức tự hào kể lại quá trình mình đã làm như thế nào để cả hai được ở bên nhau làm Yến Anh chịu không được mà đỏ cả hai mắt.
- Tao đã lấy dao đâm anh ấy, còn tao thì uống thuốc độc để tự tử.
Tất cả kế hoạch của tao đã bị mày phá hủy.
- Đúng, là tôi.
Cô có tức giận không?
Chẳng những không bị dao động mà cô còn khiêu khích ngược lại làm ả ta điên tiết lên như thú hoang, Minh Hạ đứng bên cạnh mà cảm thấy người phụ nữ này uy lực không nhỏ, có thể lấn át bất kì ai.
- Có điều mày không biết, tao đã đưa anh ấy đến một nơi xa xôi mà không ai biết.
Chiêu cuối cùng của ả là Thiên Phong, sự thật là Yến Anh vẫn cứ nghĩ rằng anh đang ở bệnh viện nhưng không ngờ lại bị cô ta đưa đi.
Cô tức giận thật rồi, không nói không rằng mà giật lấy khẩu súng trong tay của Minh Hạ lên chốt mà nhắm bắn.
" Đoàng đoàng".
- AAAAA.
Hai phát súng được bắn nhanh chóng vào tay và chân của cô ta làm cô ta rú lên một tiếng rồi gục xuống.
Yến Anh không muốn phải tốn công phí sức vào cô ta nên chỉ nhẹ nhàng cho cô ta hai phát để chịu đựng sự đau đớn này mà tống cổ ả vào tù.
Một mình cô bước khập khễnh ra ngoài, cô phải hít thở không khí một chút vì lúc này ngột ngạt đến mức cô không thể thở được gì.
- Em vui chứ?
Anh bước ra ngoài nhìn cô, nhưng cô im lặng không nói, Thiên Phong còn chưa biết ở đâu làm sao cô vui được đây.
- Anh nghĩ tôi vui nỗi sao? Buông tha cho tôi được không?
Cô nhìn anh khẩn khoản cầu xin mà hai mắt đỏ hoe.
- Về thôi.
Anh không trả lời vào câu hỏi mà đưa cô về luôn.
***
- Dọn dẹp chỗ này cho sạch sẽ.
Đưa cô ta đi.
Minh Hạ gọi điện thoại cho anh em để giải quyết hiện trường đẫm máu này, thực ra Thống đốc vốn không phản đối anh làm những chuyện này mà bởi vì giữa hai người đã có một giao