Chiếc xe thắng gấp trước ngôi nhà cũ kĩ nhưng chứa đựng cả tuổi thơ của Yến Anh và Tịnh Hương.
Hai người bước xuống xe, mở cánh cửa vào trong nhà.
Tịnh Hương đang ngồi ở phòng khách một mình, nhìn thấy áo quần và bàn tay chị dính máu, cô bé hốt hoảng vội cầm lấy cây nạng đứng dậy nhưng do động tác khá nhanh nên có phần choáng váng.
Cũng may cô vẫn mới bước được vài bước nên Yến Anh đã kịp thời đỡ lấy vai của Tịnh Hương, còn Thiên Phong thì cũng lo lắng không kém, anh cũng định bước đến nhưng do tình hình hiện tại quá đột ngột, anh không biết phải làm sao để giải thích mọi chuyện nữa.
- Chị bị chảy máu kìa.
Để em băng bó...
- Không sao, chị không bị thương.
Cô lắc đầu tỏ ra không sao, chẳng lẽ cô lại nói máu này là do cô cắt tay của kẻ thù để trả thù cho cha sao, không được, cô không thể làm vậy.
Tâm hồn của Tịnh Hương không thể bị vấy bẩn bởi những chuyện máu me, chết chóc được.
Ánh mắt cô nhìn em gái tràn đầy tình cảm, bàn tay cô nắm lấy tay của em gái vỗ nhẹ lên ý bảo là cứ yên tâm, bây giờ cô cảm thấy có lỗi khi không nói ra thân phận của Tịnh Hương sớm hơn, một phần cũng vì cô sợ Tịnh Hương không còn là em gái của cô nữa.
- Nhận anh trai rồi không được quên chị đâu đấy.
Cô cười mỉm rồi đứng dậy đi vào phòng của mình, trả không gian riêng tư cho hai anh em họ và cốt ý là không để họ nhìn thấy cô khóc, cô cảm thấy điều đó rất yếu đuối, không mạnh mẽ chút nào.
Thiên Phong bây giờ mới chậm rãi bước từng bước đến bên cạnh Tịnh Hương mà ngồi xuống, anh cũng giữ một khoảng cách nhất định để em ấy không cảm thấy khó chịu.
Câu đầu tiên anh nói chính là lời xin lỗi muộn màng.
- Xin lỗi, em gái.
Anh đã đến trễ.
Tịnh Hương khá bối rối khi nghe lời xin lỗi này nhưng nó chân thành đến chạm vào trái tim nhỏ bé của cô làm cô rơi nước mắt.
Từng giọt lệ lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cô, nhưng chỉ với một câu nói suông làm sao cô tin đây?
Tim cô bị bót nghẹt đến không thể nói nên lời, chỉ có thể nhìn anh như vậy thôi.
" Tôi phải nói gì đây, nên tức giận hay nên chấp nhận?"
Tâm trạng cô đang rối bời, cô đang đứng giữa ranh giới của sự phân vân thì Thiên Phong đưa cho cô một tấm ảnh trắng đen.
- Anh chỉ còn lại một tấm duy nhất, đưa lại cho em.
Cô nhận lấy tấm ảnh, cô thực sự có chút giật mình, bởi người phụ nữ trong tấm ảnh này thực sự...
- Người này....
- Rất giống em có đúng không?
Anh tiếp lời cho cô rồi lại tiếp tục câu chuyện.
- Anh cũng bất ngờ không kém gì em.
Khi mới gặp em lần đầu anh đã biết được mối quan hệ của chúng ta.
- Vậy sao anh không đi tìm tôi?
- Kẻ thù giết cha mẹ vẫn còn, anh không muốn em gặp nguy hiểm.
Những đường nét của anh em họ lúc nhỏ cho đến lớn vẫn không thay đổi, cho nên dựa vào tấm ảnh này cô có thể chắc chắn được, Thiên Phong chính là anh ruột của mình.
- Ngoài vẻ ngoài giống mẹ, chúng ta còn có nhóm máu hiếm giống nhau, nếu không nhờ em có lẽ anh cũng đã đi gặp cha mẹ luôn rồi.
Cơ mặt cô bây giờ mới được giãn ra một chút, hình như lòng của cô có chút thừa nhận người anh trai này nhưng cô cũng không biết phải mở lời như thế nào, chỉ nói rất nhỏ trong miệng.
- Anh...hai...
- Em nói gì anh nghe không rõ.
- Không có gì.
Tịnh Hương ngại ngùng đến hai tai đỏ cả lên, ở chung với chị gái lâu quá nên cũng bị nhiễm bản tính này luôn rồi.
Thiên Phong ôm lấy em gái một cái, rồi xoa nhẹ đầu của cô rồi nói.
- Con bé ngốc, chào mừng em trở về nhà.
" E hèm"
Yến Anh tươi tỉnh bước ra còn giả vờ giận dỗi, cô bĩu môi nhìn hai anh em họ.
- Hai người cho tôi ra rìa rồi phải không?
- Đâu có, em đâu dám.
Chị vẫn là chị của em mà.
Có điều mối quan hệ của họ khá phức tạp, anh rể là anh ruột, còn chị gái là chị dâu hay vẫn là chị hai đây?
Mặc kệ, bây giờ Tịnh Hương lại có thêm một người thân nữa, cô không còn cảm thấy cô độc nữa mà có thêm một người để yêu thương cô suốt đời.
- Tịnh Hương, em chuẩn đi, anh sẽ đưa em sang Anh để chữa trị.
Chuyện tiếp theo Thiên Phong muốn làm cho em gái của mình chính là giúp em ấy đứng dậy đi lại một lần nữa, nhìn em mình bị như vậy, người làm anh chị ai chẳng đau lòng.
- Em