Tổng Tài Bá Đạo: Ép Phải Yêu

23: Thân Phận Thật Sự


trước sau


Sáng sớm Bạc Nhược tỉnh lại tuy không còn phát sốt nữa nhưng cả người vẫn còn ê ẩm.

Cô từ từ ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường phát hiện bàn tay trái của mình bị Vô Kỵ nắm chặt lấy.
Anh ngồi ở bên giường, lưng dựa vào thành ghế mà ngủ.

Gương mặt điển trai chìm trong ánh nắng ban mai, sự ấm áp từ ánh mặt trời đã phần nào xua đi sự phòng bị, lạnh nhạt, cứng rắn chỉ để lại sự ôn hoà, thậm chí là dịu dàng hiếm thấy.
Bạc Nhược nhìn anh chăm chú, tâm trạng có phần phức tạp.

Đêm qua cô sốt cao đến hôn mê nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được anh ở bên cạnh chăm sóc cô.

Bạc Nhược biết rất rõ người đàn ông này tuyệt đối không thể động lòng, càng biết rất rõ cô đem mối quan hệ giữa hai người kìm lại, đặt một dấu chấm hết là chính xác.

Nhưng từng hành động của anh lại không ngừng khiến trái tim cô xao động, tựa hồ như một chiếc chìa khoá dần dần mở cửa trái tim cô.
“ Nhìn đủ chưa ? ”.
Vô Kỵ chẳng biết từ khi nào đã tỉnh dậy, anh ngồi thẳng người, cũng nhìn cô chăm chú.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cô thấy rõ Vô Kỵ bật cười, là nụ cười rất thoải mái.
“ Em khoẻ rồi ? ”.
“ Ừm ”.
“ Khoẻ rồi có phải nên đền đáp một chút gì đó ? ”.
Dứt lời anh liền đứng dậy, tiến về chỗ của Bạc Nhược.

Chỉ mấy giây ngắn ngủi đã đem cô đặt ở dưới thân.

Khoảng cách giữa cô và anh rất gần, hơi thở của anh còn vương vấn chút ít hương rượu đan xen với hơi thở ấm áp của Bạc Nhược tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ khó mà diễn tả.

Gương mặt của Bạc Nhược bất giác ửng đỏ, cô đưa tay chạm lên gương mặt của anh, run rẩy mà phác hoạ từng đường nét xinh đẹp kia.

Bạc Nhược biết ý nghĩa của hai chữ ‘đền đáp’ là gì.

Cô có thể không hiểu rõ về Vô Kỵ, nhưng dục vọng của anh cô làm sao có thể không hiểu.
Bạc Nhược hơn rướn người về phía trước làm cho môi của cô và môi của anh chạm nhau.

Lần này Vô Kỵ không hề cho Bạc Nhược một chút cơ hội được làm chủ, anh mạnh mẽ mút từng cánh môi của cô, cẩn thận đưa lưỡi của mình vào khoang miệng Bạc Nhược bắt đầu dò xen.

Trong khoang miệng của cô ngập tràn mùi vị của thuốc đắng, nhưng Vô Kỵ lại không cảm thấy vậy, đối với anh mà nói những gì thuộc về Bạc Nhược đều là những thứ ngọt ngào nhất.
Nụ hôn diễn ra không lâu.

Vô Kỵ buông Bạc Nhược ra, thấp giọng nói.
“ Nhược Nhược, xin lỗi.

Về sau tôi sẽ không để em xảy ra bất cứ chuyện gì ”.
Anh đã từng nói cả đời này nhất định sẽ bảo vệ cô chu toàn.

Vậy nên việc Bạc Nhược bị thương là sơ suất của anh.

Có lẽ chỉ có trời mới biết hôm qua khi phát hiện loại độc cô trúng là Ái Dĩ anh đã sợ hãi thế nào, cơ thể cơ hồ run rẩy không ngừng.

Anh sợ, thật sự rất sợ.

Cả một đêm dài như vậy, chỉ cần anh nhắm mặt lại đều sẽ xuất hiện hình ảnh Bạc Nhược nằm ở trước mặt anh, cơ thể cô lạnh buốt, lạnh đến mức anh không dám chạm vào.
Bạc Nhược ngây người.

Cô dĩ nhiên không ngờ Vô Kỵ sẽ nói như vậy.

Chỉ một câu nói đã đem tuyến phòng bị cuối cùng của Bạc Nhược phá bỏ.

Cô thật sự muốn mạnh mẽ ở trước mặt anh, nhưng lại không có cách nào ...!Người ta nói, ở trước mặt người mình yêu nhất sẽ luôn luôn yếu đuối quả nhiên không sai.

Bạc Nhược cô vĩnh viễn không có biện pháp quên đi Vô Kỵ, càng không có biện pháp hết yêu anh.
“ Nhược Nhược, quan hệ của chúng ta có thể tiếp tục không ? ”.
Có thể hay không ? Dĩ nhiên là không thể rồi.

Vô Kỵ và Bạc Nhược là hai con người không cùng loại sao có thể đến với nhau, một bên tàn nhẫn, lạnh nhạt lấy lợi ích làm trọng với một bên ấm áp, trọng tình trọng nghĩa, có chỗ nào giống, có chỗ nào hợp ?
Sự thật đã bày ra trước mắt mà con người vĩnh viễn không dám tin vào sự thật.

Thà rằng đau khổ cũng nguyện tin vào những thứ giả dối để thoả mãn chính bản thân mình.
Bạc Nhược tự dặn lòng, là lần cuối cùng ...!là lần cuối cùng cô đối với anh mềm lòng.
“ Có thể ! ”.
Cô ôm lấy Vô Kỵ, đem gương mặt nhỏ nhắn của mình

vùi vào hõm cổ của anh, tham lam hưởng thụ hương thơm vốn có trên có thể anh.


Vô Kỵ nghe đáp án của cô, khoé miệng rướn lên vài phần, bàn tay đặt trên eo Bạc Nhược thêm lực siết chặt.
“ Chúng ta xuống nhà ăn sáng ”.
“ Được ”.
\[ ...!\]
Vô Kỵ nói vì cô vừa mới khoẻ lại nên anh sẽ ôm cô xuống phòng ăn, Bạc Nhược nhiều lần cự tuyệt nhưng người đàn ông này sinh ra đã cố chấp, nhất quyết phải theo ý mình cho bằng được.
Anh ôm cô xuống phòng ăn, vừa bước vào Bạc Nhược liền nhìn thấy người phụ nữ ấy, cô ấy đang cùng Hạ quản gia bày biện thức ăn.

Trong lòng Bạc Nhược vô cớ khó chịu.
“ Anh xuống rồi đấy à ? Lại đây ăn sáng trước ”.
Người phụ nữ kia xoay đầu vừa nhìn thấy Vô Kỵ đã niềm nở cười, mà anh cũng chẳng hề keo kiệt, thậm chí còn là hào phóng mỉm cười đáp lại, ôn hoà nói.
“ Được ”.
Bạc Nhược lần đầu tiên thấy anh đối với người khác dịu dàng như vậy.
“ Thả em xuống đi ”.
Cô khẽ nói, nhưng chưa đợi Vô Kỵ có động thái cô đã rời khỏi vòng tay của anh, chạy tới ngồi vào vị trí của mình.

Vô Kỵ nhìn bóng hình của cô, không khỏi dở khóc dở cười.
“ Anh ấy rất quan tâm tới cô ”.
Người phụ nữ kia đem thức ăn đặt lên bàn, đến khi đi qua chỗ của Bạc Nhược, người cô ấy hơi cúi xuống, cánh môi gần như chạm đến vành tai của Bạc Nhược, thấp giọng nói.
“ Có sao ? ”.
Nét mặt Bạc Nhược thoáng chốc căng cứng, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài.

Cô như cười lại như không, mạnh mẽ đáp trả.

Phải, hiện giờ trong lòng cô tràn ngập nghi hoặc, rốt cuộc người phụ nữ này là ai vì sao có thể tự tiện sinh sống trong biệt thự của Vô gia, hơn nữa có quan hệ mật thiết với Vô Kỵ.

Cô thừa nhận, cô đang ghen !
“ Anh ấy rất quan tâm tới cô ”.
Người phụ nữ ấy đối với thái độ thờ ơ của Bạc Nhược ngược lại không hề tức giận, hơn nữa đối với cô lại càng thêm niềm nở.

Cô ấy lặp lại câu nói trên một lần nữa, lần này giọng nói có phần vui vẻ.
Đúng lúc này trong phòng bếp xuống hiện thêm hai người, là một người đàn ông trên tay ôm lấy một cậu nhóc độ khoảng một tháng tuổi.


Bạc Nhược dĩ nhiên nhận ra người đàn ông này, anh ta chính là tổng tài của Phiến thị, Phiến Nhĩ Trác.

Cô đã từng gặp anh ta ở bệnh viện, đó là lần Vô Kỵ vì cứu cô mà bị thương.

Đối với sự xuất hiện của anh ta, Bạc Nhược rất bất ngờ.
Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy Phiến Nhĩ Trác và đứa nhỏ, khoé miệng tự động nở một nụ cười hạnh phúc.

Cô ấy đi đến trước mặt hai người họ, cúi đầu nhìn đứa bé, ấm áp nói.
“ Bảo bối, chào buổi sáng ”.
Phiến Nhĩ Trác cũng cười, nụ cười này khiến cho hình tượng của anh ta trong lòng Bạc Nhược thay đổi đôi chút.

Cô từng nghĩ người đàn ông này giống như Vô Kỵ đều mang theo dáng vẻ lạnh nhạt bức người, nhưng không ngờ lại có một mặt ấm áp khác.

Anh ta hôn lên trán người phụ nữ, mỉm cười.
“ Bà xã, chào buổi sáng ”.
“ Ông xã, chào buổi sáng ”.
Bạc Nhược ngẩn người, đương nhiên vẫn chưa thể tiêu hoá hết hai câu nói kia.

Bỗng trên vai bị đè nặng, cô quay đầu ra nhìn liền phát hiện ra là Vô Kỵ đưa tay đặt lên vai cô.
“ Cô ấy là em gái ruột của anh, Tôn Nặc.

Còn người đàn ông kia là chồng của nó, Phiến Nhĩ Trác ”.
“ ...!“.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện