“ Biết rằng anh trai đã nói cho chị nghe về thân phận của em rồi.
Nhưng em vẫn muốn chính thức giới thiệu, em là Tôn Nặc, em gái ruột của Vô Kỵ ”.
Tôn Nặc ngồi đối diện với Bạc Nhược, ánh nắng mặt trời hắt lên gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy càng làm cô ấy trở nên rực rỡ.
Lúc này Bạc Nhược mới quan sát kỹ, cô ấy và Vô Kỵ quả nhiên có vài nét tương đồng.
“ Có phải là đang thắc mắc về họ của em không ? Chị cũng biết rất rõ thân phận của anh trai em rất đặc biệt.
Mà em và anh em từ nhỏ đã thất lạc.
Anh trai vì muốn bảo vệ em nên không công khai ra bên ngoài, ngoại trừ Hạ quản gia và trợ lý thân cận của anh trai em thì chị là người cuối cùng biết được chuyện này “.
Chẳng trách Hạ quản gia đối với cô ấy như chủ nhân trong nhà.
Chẳng trách Vô Kỵ lại yêu thương, cưng chiều cô ấy như thế.
Hoá ra thân phận của Tôn Nặc chính là như vậy.
Cô đương nhiên biết thân phận của Vô Kỵ rất đặc biệt, trên thương trường anh là tổng tài, người đứng đầu Vô Môn, bất cứ thế lực nào đều coi anh là cái gai trong mắt, còn trong giới hắc đạo, cô không biết anh làm cái gì, đụng phải ai, chỉ rõ Vô Kỵ có liên quan không hề nhỏ, vậy nên cách tốt nhất để bảo vệ Tôn Nặc chính là không công khai thân phận thật sự.
“ Phiến Nhĩ Trác, tôi nói cậu đừng đưa Tiểu Nặc đến đây, thế nào, coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai ? ”.
Một gáo nước lạnh bất chợt dội thẳng vào người của Phiến Nhĩ Trác.
Anh ta đang bế đứa nhỏ trên tay, lại còn cho đứa nhỏ uống sữa bỗng khựng lại, vội quay đầu cầu cứu Tôn Nặc.
Tôn Nặc bắt được tín hiệu của chồng, liền nở nụ cười bất đắc dĩ.
“ Em cũng đã qua cữ rồi, anh lo cái gì ? Hơn nữa, anh không chịu đến thăm cháu anh thì em phải tự mình đưa nó đến đây thôi ”.
Vô Kỵ bĩu môi, hừ lạnh, nhưng cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, có lẽ là vì Tôn Nặc đã đích thân lên tiếng bao che cho Phiến Nhĩ Trác.
Có thể thấy rất rõ, anh rất thương người em gái này.
“ Đứa nhỏ tên là gì ? ”.
“ Phiến Nặc Hàm ”.
Phiến Nhĩ Trác đáp lại, nhưng ánh mắt lại không hề đặt trên người Vô Kỵ, từ đầu đến cuối tầm mắt của anh ta không phải rơi trên người đứa nhỏ thì cũng là rơi trên người Tôn Nặc.
Bạc Nhược nhìn gia đình ba người trước mặt, có chút ghen tị.
Ông trời đối với Tôn Nặc thật sự không bất công, tuy quá khứ không được đoàn tụ với gia đình, nhưng hiện tại lại có thể tìm thấy một người đàn ông yêu mình, cùng người ấy tạo dựng một gia đình nhỏ hạnh phúc.
Cuộc sống mà Bạc Nhược mong muốn cũng chỉ đơn giản như vậy.
Vô Kỵ trước gắp đồ ăn vào bát của Bạc Nhược, sau gắp đồ ăn vào bát của Tôn Nặc, hoàn toàn không quan tâm đến Phiến Nhĩ Trác.
“ Cái tên chán ngắt ”.
Phiến Nhĩ Trác bĩu môi, đem thức ăn mà Vô Kỵ vừa bỏ vào bát của Tôn Nặc ăn hết sạch, sau đó mới tự mình gắp cho cô ấy.
Tôn Nặc nhìn hành động của anh ta, đưa tay lên đỡ chán, tỏ ra rất bất đắc dĩ với sự ấu trĩ của chồng mình.
“ Là do Nặc Nặc đặt đấy ”.
“ Cái tên rất hay, rất hay ”.
Vô Kỵ nghe Phiến Nhĩ Trác nói lập tức sửa lại lời nói của chính mình.
Trên bàn ăn vang lên tiếng cười khanh khách, Phiến Nhĩ Trác, Tôn Nặc và Bạc Nhược đều không nhịn được mà phá lên cười, chỉ có người đàn ông nào đó là đen mặt, trên đầu như có một đàn quạ đen bay qua.
\[ ...!\]
Kết thức bữa sáng, Phiến Nhĩ Trác đích thân đưa hai mẹ con Tôn Nặc đến bệnh viện để tiến hành kiểm tra định kỳ cho Phiến Nhĩ Hàm.
Còn về phần Vô Kỵ, anh vốn là muốn ở nhà chăm sóc Bạc Nhược nhưng tập đoàn lại có chuyện gấp, anh thân là tổng giám đốc đương nhiên phải đích thân giải quyết.
Ba giờ chiều, quán cà phê X.
Bạc Nhược gọi cho mình một cốc cà phê đen.
Từ trước đến nay cô đều không thích uống những thứ quá ngọt, vậy nên đều cảm thấy cà phê đen là thứ thích hợp với khẩu vị của cô nhất, cũng là thứ có thể bộc lộ rõ ràng tính cách của cô nhất.
Mọi người đều nghĩ rằng những người thích uống cà phê đen đều là những người có tính cách mạnh mẽ, có cá tính nhưng lại hoàn toàn không biết rằng