Vì không có ai ở lại chăm sóc Tiểu Hoạ nên Bạc Nhược quyết định đem theo cô bé đi.
Sau khi xuống sân bay, cô và Anna đều phải đi thực hiện nhiệm vụ nên cô bé được giao cho Helen chăm sóc.
\[ ...!\]
Địa điểm: tầng cao nhất của khách sạn thượng hạng Đông Kỳ.
Thời gian: 20:00.
Nhiệm vụ lần này Bạc Nhược hoá trang thành một người ngoại quốc đến tham gia bữa tiệc, mượn thân phận ấy tiếp xúc với mục tiêu rồi tìm cơ hội giết người diệt khẩu.
Còn ở bên Anna, cô ấy đóng giả làm nhân viên phục vụ hai người trong ứng ngoại hợp.
“ Bạc Nhược, mục tiêu chuẩn bị tiến vào trong hội trường ”.
Anna một tay lau vội màn bàn trước mặt, một tay điều chỉnh tay nghe thông báo với Bạc Nhược.
Bạc Nhược ở bên trong hít một hơi thật sâu, lấy ly rượu vang từ tay người phục vụ chuẩn bị tiếp cận mục tiêu.
Trước khi tới nơi này, Bạc Nhược đã tìm hiểu kỹ càng.
Mục tiêu của cô chính là Vân Thế Bác, ông trùm của giới giải trí, mấy năm trước không biết có khuất mắc gì với người trong giới hắc đạo mà bị truy cùng đuổi tận.
Nhưng mạng của ông ta coi như cũng lớn, năm lần bảy lượt bị người ta đuổi giết đều may mắn trốn thoát.
Được biết, Vân Thế Bác đam mê tửu sắc.
Hơn nữa ‘gu’ của ông ta đặc biệt nặng, có không ít nữ diễn viên xinh đẹp tài giỏi chết trên giường của ông ta.
Ngắm chuẩn xác mục tiêu, Bạc Nhược điều chỉnh lại tâm trạng của mình một chút, cố gắng nặn ra nụ cười xinh đẹp nhất.
Cô vừa bước một bước, bóng hình quen thuộc lọt ngay vào tầm mắt khiến bước chân của Bạc Nhược khựng lại.
Ba năm không gặp, anh vẫn không hề thay đổi.
Vô Kỵ đón lấy ly rượu vang từ tay phục vụ.
Anh đi bên cạnh Vân Thế Bác, không nói một lời mặc cho người bên cạnh không ngừng cố gắng bắt chuyện.
Ba năm trước và ba năm sau, hiện tại và quá khứ dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo kia vẫn mãi mãi in sâu trong lòng của Bạc Nhược.
Trước kia dù cho nhớ lại chuyện của quá khứ cô đều dặn chính bản thân mình sẽ nhanh chóng có thể quên lại thôi.
Nhưng kỳ thực, con người có những đoạn hồi ức khắc sâu vào trong tâm can cốt tuỷ, vĩnh viễn không thể quên đi.
Giống như Bạc Nhược, cô không có phương pháp có thể quên được những thứ xung quanh Vô Kỵ.
Vô Kỵ đột nhiên quay đầu về hướng này, Bạc Nhược theo bản năng liền lẩn tránh.
Trái tim đập nhanh liên hồi.
Thế giới này quả thực rất nhỏ, ba năm trốn tránh cuối cùng vẫn gặp nhau tại nơi này, giống như mấy năm về trước cô và anh trùng phùng trong toà lâu đài nghìn năm tuổi.
“ Bạc Nhược, nắm bắt cơ hội.
Cẩn thận một chút, người đàn ông đi theo bên cạnh Vân Thế Bác là Vô Kỵ ...!”.
Ở đầu bên kia Anna nói rất nhiều, đều là nhắc về thông tin của Vô Kỵ nhưng Bạc Nhược chẳng nghe lọt được chữ nào, bởi vì trước mắt cô chính là Vô Kỵ.
Anh không đi cùng Vân Thế Bác nữa mà bước chân đã dần dần dịch chuyển về hướng của cô.
Bạc Nhược dĩ nhiên muốn chạy trốn, nhưng dường như chân của cô đã bị chôn chặt dưới nền đất, không có cách nào động đậy nổi.
Một giây ...
Hai giây ...
Ba giây ...
Vô Kỵ cuối cùng cũng đi tới trước mặt cô, nhưng anh không hề dừng lại, đơn thuần chỉ là đi lướt qua cô.
Bạc Nhược bỗng cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Cô xoay người nhìn bóng lưng anh, đứng đờ đẫn một hồi, đến khi tiếng hét như muốn thủng màng nhĩ của Anna vọng tới cô mới hoảng hồn.
Bạc Nhược ngượng ngùng quay đi.
“ Bạc Nhược !!! ”.
“ Đây ”.
“ Nắm bắt cơ hội, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ”.
Bạc Nhược ừ nhẹ một tiếng.
Cô hít một hơi thật sâu để đoạn ký ức năm xưa trong đại não biến mất, sau đó một lần nữa điều chỉnh lại cảm xúc.
Cô bước nhanh về phía của Vân Thế Bác, trên gương mặt đã xuất hiện một nụ cười xinh xắn.
Bạc Nhược vừa bước đi, Vô Kỵ cũng đồng thời xoay người lại.
Anh nhìn bóng lưng cô chăm chú, ánh mắt lạnh buốt tối đen như chứa cả bầu trời đêm rộng lớn.
“ Vân tổng ? ”.
Bạc Nhược chủ động đưa ly rượu ra phía trước.
Vân Thế Bác xoay người nhìn cô, âm thầm đánh giá một hồi lâu mới đáp lại hành động kia của Bạc Nhược.
Ông tay một tay cụp ly cùng cô, một tay đón lấy tấm danh thiếp từ tay cô.
Trên danh thiếp có ghi, tên \- Annis, tổng giám đốc của tập đoàn A, tập đoàn điển anh lớn nhất ở đất nước K.
Đáy mắt Vân Thế Bác nhìn cô đầy phấn kích.
“ Annis, hân hạnh, hân hạnh ”.
Bạc Nhược mỉm cười, nhìn bàn tay đặt trước mặt mình trong lòng không khỏi lạnh buốt.
Cô đứng thẳng người, khống chế sắc mặt của chính mình, không cho bất cứ sơ hở nào lộ ra bên ngoài.
Nuốt cơn ghê tởm của mình vào sâu bên trong lòng, Bạc Nhược đưa tay bắt lấy tay Vân Thế Bác.
Nhưng khi tay hai người chạm vào nhau, Vô Kỵ bất thình lình xuất hiện, anh nắm chặt lấy tay cô.
Vân Thế Bác tuy không vui nhưng cũng không thể làm gì.
Trong giới giải trí ông ta có thể hô mưa gọi gió nhưng ở trước mặt Vô