“ Vô tổng, có cần đi đón Bạc tiểu thư trở về không ? ”.
Hai chữ ‘cô ấy’ phát ta ra từ miệng Vô Kỵ khiến lòng Diễn Phong trở nên nhẹ nhõm hẳn.
Ba năm không có Bạc Nhược, anh ta làm việc bên cạnh Vô Kỵ không khác nào là sống trong địa ngục.
Không phải chịu cơn tức giận vô cớ, cũng là bị hành lên hành xuống.
Nhưng hiện tại đã tốt rồi, Bạc Nhược đã trở về, bản tính của Vô Kỵ sẽ lại một lần nữa được cô xoa dịu.
Diễn Phong âm thầm quan sát nét mặt của anh, có phần tiếc thay Vân Thế Bác.
Ông ta khó khăn lắm mỡi đặt được thoả thuận hợp tác cùng Vô Kỵ, thậm chí đã phải hạ lợi ích xuống mức thấp nhất để cùng anh hợp tác, nhưng cuối cùng sự xuất hiện của Bạc Nhược đã đánh bay tất cả.
Lần hợp tác này đối với Vân Thế Bác không khác nào tự mình cầm súng giết chết mình.
“ Không vội.
Từ từ đến ”.
Vô Kỵ nheo mắt.
Bóng hình của Bạc Nhược từ lâu đã biến mất trong tầm mắt của anh, nhưng hướng nhìn của anh vẫn chưa hề thay đổi, vẫn là đặt trên phương hướng mà ban nãy cô rời đi.
Lần gặp mặt này quả nhiên đã làm dịu đi không ít nỗi nhớ của anh đối với cô trong ba năm nay.
Ba năm nay anh gần như bầu bạn với rượu, với thuốc lá.
Không có ngày nào là không động đến hai thứ đó, bởi nếu không sử dụng chúng, anh sẽ bị Bạc Nhược bức cho phát điên.
Hàng trăm câu hỏi cùng sự tò mò không ngừng dày vò.
Anh muốn biết cô sống có tốt không, muốn biết cô hiện tại đang ở đâu, muốn biết cô có nhớ anh hay không.
Anh còn muốn nói cho cô, đợi anh ổn định tất cả, anh nhất định sẽ đón cô trở về, nhất định sẽ khiến cô sống thật hạnh phúc.
Mất ngày đầu cô rời đi, anh đã tỉnh lại, cũng đã dần dần cảm nhận nỗi đau mất đi người quan trọng nhất.
Khi ấy Vô Kỵ mới hiểu vị trí của Bạc Nhược ở trong lòng anh.
Cô luôn nói, luôn cho rằng vị trí của bản thân luôn ở dưới hai chữ ‘lợi ích’, sai, hoàn toàn sai !
“ Diễn Phong, ba năm nay cô ấy sống ra sao, tôi muốn biết toàn bộ ”.
“ Được, tôi biết rồi Vô tổng ”.
Diễn Phong cúi người chào anh, rồi nhanh chóng rời đi hoàn thành nhiệm vụ.
Cô đi rồi, Vô Kỵ cũng không có lý do nào để tiếp tục ở lại bữa tiệc nữa.
Anh xoay người rời khỏi hội trường, tự mình lái xe đi.
\[ ...!\]
“ Tiểu Hoạ sao rồi ? ”.
Bạc Nhược nghe tin Tiểu Hoạ phát sốt liền vội vã trở về, thậm chí còn chưa kịp xoá thuật dịch dung trên gương mặt nhỏ nhắn.
Cô bước vào phòng ngủ của Tiểu Hoạ thấy Helen đang túc trực bên cạnh giường ngủ của con bé, bàn tay cầm lấy khăn ấm lau mồ hôi cho nó.
Nghe thấy tiếng động Helen quay đầu, vừa nhìn thấy cô liền ra hiệu bảo cô đi ra ngoài, sau đó hắn cũng nối tiếp bước ra.
“ Không sao rồi.
Có lẽ là lần đầu đi máy bay nên quá mệt cộng thêm không thích ứng được hoàn cảnh mới nên mới phát sốt thôi.
Hiện tại đã hạ sốt rồi ”.
Hai tay Helen đặt trên bả vai cô, hắn chấn an Bạc Nhược.
“ Helen, xin lỗi, em chưa hoàn thành nhiệm vụ đã tự ý trở về đây ”.
Bạc Nhược thở dài.
Cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói.
Điều tiên quyết nhất của một sát thủ chính là phải hoàn thành nhiệm vụ được giao, dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì kinh thiên động địa, hoàn thành nhiệm vụ vẫn là chuyện được coi trọng nhất.
Nhưng lần này, Bạc Nhược là vì Tiểu Hoạ mà bỏ lỡ cơ hội giết Vân Thế Bác.
Helen lắc đầu.
Hắn buông cô ra, đi tới bàn khách, rót cho Bạc Nhược một cốc nước.
Hắn nói.
“ Không phải lỗi của em, là anh nói Anna gọi em về.
Tiểu Hoạ là con gái em, em có quyền được quan tâm tới nói ”.
Đặt cốc nước vào lòng bàn tay cô, Helen kéo cô ngồi xuống rồi lại xoay người tìm kiếm dụng cụ tẩy trang, giúp Bạc Nhược lau dấu vết của dịch dung.
“ Cảm ơn anh ”.
Bạc Nhược nghịch cốc nước trong tay, bỗng cảm thấy giữa hai